Bùi Tiện do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Không nhịn được than thở: "Tay ta vụng về, học mãi mà vẫn chưa làm xong."
"Ta muốn xem chiếc trâm."
Ta kéo kéo tay áo hắn: "Cho ta xem một chút, được không?"
Bùi Tiện theo bản năng từ chối, giọng điệu có chút cứng nhắc: "Ta không thích cho người khác xem quà chưa làm xong."
Trước đó hắn nói là muốn cho ta một bất ngờ. Vì vậy ngay cả lúc mài dũa chiếc trâm, cũng không cho phép ta đến gần nhìn kỹ. Ta mím môi, nhìn chằm chằm Bùi Tiện một cách cố chấp.
"Sao nàng..." Bùi Tiện nhíu mày, không nhịn được lẩm bẩm: “Muốn xem thì cứ xem, bày ra vẻ mặt đáng thương đó làm gì."
Bàn tay nắm chặt gói đồ càng thêm siết chặt. Cuối cùng ta vẫn nhét con d.a.o vào trong. Rồi mặt mày cứng đờ đi tới bên xe ngựa.
"Lăn lên đây."
Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười pha lẫn giận dữ của người nọ: "Trước kia không phải là thích nhất chui vào xe ngựa của ta sao?"
Ta cụp mắt xuống, nghiêm nghị nói: "Làm vậy không hợp lễ nghi."
Một hồi im lặng bao trùm. Đợi đến khi xe ngựa chuyển bánh. Ta nghe rõ ràng bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá. Xem ra nhiều năm trôi qua. Người này không chỉ cao hơn rất nhiều, mà tính khí cũng lớn hơn không ít.
Ta thầm nghĩ. Lại không khỏi cảm thán. Quả nhiên là tiểu thư được gia đình giàu có nuông chiều từ bé. Cô nương ngày trước luôn trốn sau lưng ta giờ đã cao hơn ta cả một cái đầu. Gần bằng Bùi Tiện rồi sao?
Nghĩ đến cảnh Khương Ngôn Hà sau này e ấp dựa vào lòng Bùi Tiện có khi còn phải khom người xuống. Ta không nhịn được mà cười toe toét. Nhưng cười rồi cười. Cuối cùng lại hóa thành im lặng không tiếng động.
Người trong phủ nhìn thấy Khương Ngôn Hà dẫn ta về, trên mặt không lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả phu nhân trước kia ghét ta nhất cũng chỉ sa sầm mặt. Liếc ta một cái rồi quay đầu đi không nói gì nữa.... thật là kỳ lạ.
Ta thầm nghi hoặc trong lòng. Nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt, không hề liếc ngang liếc dọc, chuẩn bị đi về phía tiểu viện ta ở trước kia. Lại bị Khương Ngôn Hà ngăn lại. Nàng nói ngắn gọn: "Tiểu viện trước kia sau đó bị cháy, bây giờ tỷ ở Hàm Đạm viện."
Vừa dứt lời, ta thấy rõ sắc mặt phu nhân biến đổi. Nhưng bà ta mấp máy môi mấy cái, cuối cùng vẫn không nói gì. Ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái. Kỳ lạ thật. Ta cũng không phải ở chung với Khương Ngôn Hà làm ô uế thanh danh cao quý của nàng ta.
Ta có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ những người này có làm gì, cũng không liên quan gì đến ta nữa. Chỉ là trước khi vào Hàm Đạm viện, Khương Ngôn Hà sai người cướp lấy bọc đồ của ta. Nói là nàng ta muốn tự mình kiểm tra một lượt. Sợ ta mang theo thứ gì dơ bẩn vào làm ô uế viện của nàng ta.
Ta cũng không để tâm. Dù sao người này nếu có ngày nào không nhằm vào ta, thì mới là chuyện lạ. Đồ đạc từng món từng món bị lấy ra. Có lẽ không nhìn thấy thứ ô uế mà nàng ta tưởng tượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]