Bà ấy nổi giận, ngay lập tức sai người đánh ta mấy gậy thật mạnh. Buổi tối Khương Ngôn Hà đến thăm ta, ta còn cố ý làm ra vẻ đáng thương mà kêu đau.
"Thật sự rất đau sao?"
Khương Ngôn Hà nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đau lòng. Nhưng còn chưa kịp để ta an ủi nàng ấy rằng thật ra không sao thì...
Người này liền nhếch môi cười: "Đau là đúng rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng lại tràn đầy ác ý.
Ta bỗng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, rồi nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia chất chứa sự chán ghét mà ta chưa từng thấy.
"Khương Hòa, ngươi chỉ là tiện tì được mua về để chắn tai họa cho ta, thật sự coi mình là tỷ tỷ của ta rồi sao?"
Nàng ta nói: "Bất quá cũng chỉ là một kẻ ngốc có chút tác dụng. Thân cận với ta..."
Ngươi cũng xứng?"
Sau này ta mới biết khoảng thời gian đó Khương Ngôn Hà đối xử tốt với ta, chẳng qua là muốn mượn vận may của ta. Quan hệ càng thân thiết, vận may mượn được càng nhiều. Nàng ta đã tránh được kiếp nạn đó, tự nhiên cũng chẳng cần phải giả vờ với ta nữa.
Không lâu sau, ta bị đẩy xuống xe ngựa để chắn tai họa cho Khương Ngôn Hà.
Đó thật sự chẳng phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Nhưng giờ ngẫm lại, ta lại thấy câu Khương Ngôn Hà mắng ta năm đó quả thật không sai. Cái hố y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-xuan/3740172/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.