Ngày hôm đó Phong Lưu từ nha môn trở về, gặp trậntuyết lớn, tuyết phủ kín người, hơi ấm từ cơ thể hắn tỏa ra khiến tuyết tanchảy, quần áo giày ủng đều bị ngấm ướt, người hầu sợ hắn bị cảm lạnh, không chờvề Tứ Tịnh Cư, hầu hạ Phong Lưu về thẳng Lan Huân Viện cho gần.
Phong Lưu cũng có ý định đến thăm Thanh Hề, sợ ngàyđông giá rét, người hầu không hầu hạ cẩn thận để nàng phải chịu rét, xưa naynàng vốn sợ lạnh.
Thời điểm đó Thanh Hề đang ở chỗ Thái phu nhân, đếnkhi trở lại Lan Huân Viện, chỉ cảm thấy trong viện lặng ngắt như tờ, kim rơicũng nghe thấy tiếng, không có sự nhộn nhịp thường ngày, lòng rất thắc mắc, lạithấy Lâm Lang đứng trước cửa với vẻ sợ sệt, vừa thấy Thanh Hề trở về, Lâm Langliền vội vã nháy mắt, dường như là muốn bảo nàng mau trốn tạm đâu đấy đi.
Có khả năng là do chủ tớ hai người chưa từng trải quachuyện như vậy, thành ra không hiểu ý nhau, Thanh Hề còn cười nói với một tiểunha đầu: “Sao hôm nay lại yên lặng vậy, Lâm Lang tỷ tỷ mới giáo huấn các ngươisao?”
Lâm Lang lắc đầu liên tục, Thanh Hề đã đặt chân vàophòng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Phong Lưu đang ngồi bên cửa sổ phíaNam, thắc mắc trong lòng coi như được giải đáp, khó trách hôm nay trong việnlại yên lặng thế.
Nhưng Thanh Hề không đọc được vẻ mặt đó của Phong Lưunói lên điều gì, bởi vì trước giờ hắn luôn nghiêm mặt, cao hứng, tức giận đềukhông thể hiện ra.
Thanh Hề tiến lên nhu thuận chào “Đình Trực ca ca.”Khi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/57057/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.