Chàng càng nghĩ càng nhận thấy chỉ có cách đó là thượng sách hơn hếtthôi, nên chàng cảm thấy phấn khởi vô cùng, như vậy còn ngủ làm saođược. Chàng quyết định xong, liền ngồi dậy luyện tập võ công một hồi.
Ăn cơm trưa xong, Thanh Lam đeo trường kiếm vào ngang lưng, ra chuồng ngựa lựa lấy một con ngựa thật khoẻ, rồi cưỡi ngựa đi thẳng về phía Tây TừLộ Châu tới Nguỵ Quận, tuy chỉ xa hơn chừng hai trăm dặm thôi, nhưngphải vượt qua núi Thái Hành và đi qua Phủ Dương thì quãng đường ấy gầnhơn, và lại Phủ Dương là nơi đồn binh quan trọng của Siêu nghĩa quân màdượng mình vẫn thường toa. trấn ở đó, nên quãng đường này tuy là đườngnúi, nhưng đã được công binh khai đường đắp lộ, xây thành một con đườngcái quan thực lớn rộng, suốt dọc đường lại có cảnh vệ quân của dượngchàng. Vì những lý do ấy, chàng nghĩ thầm:
"Nếu ta đi đường này,nhỡ cảnh vệ quân trông thấy, về thưa với dượng thì kế hoạch lén đi nàycủa mình có phải hư hỏng hết không!" Nghĩ như vậy, chàng không đi theođường cái quan nữa, mà đi vào con đường nhỏ. Đi được hơn tiếng đồng hồ,bỗng thấy trời tối sầm gió lộng kéo tới bụi bay mù mịt, chàng biết sắpcó trận mưa to đổ xuống, trong lòng lo âu vô cùng vội ngừng ngựa lạinhìn bốn chung quanh xem có chỗ nào để tránh mưa không? Nhưng quanh đókhông có một nhà cửa nào hết, và cả hang hốc cũng không có nốt. Chàngđành phải thúc ngựa chạy về tới phía trước ngờ đâu vừa đi tới chân núiđã có mưa lác đác đổ xuống nhưng chàng vẫn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/20291/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.