Thanh Lam nghe nói, giật mình kinh hãi, vội hỏi tiếp:
- Sao, rồi thế nào nữa?
Hoà thượng nọ đáp:
- Khi tiểu tăng quay trở ra hình như có một cái bóng đen thấp thoáng,rồi tiểu tăng bị điểm huyệt, mê man bất tỉnh ngay, đến khi tỉnh lại thìthấy mình với hai người sư đệ đã bị treo ở trên cây rồi.
Thanh Lam kinh hãi thầm, và bụng bảo dạ rằng:
"Hà Dị đã nhận rat a, sao y lại chịu để yên cho ta ngủ đến khi trời sángnhư thế? Y với Hao Di Lặc hai người lại đi đâu mất rồi? ừ có lẽ đã cóngười ngấm ngầm cứu giúp ta đánh đuổi hai tên ác tặc ấy? Phải rồi, bằngkhông, ban tên hoà thượng này võ công cũng cao siêu lắm, chúng bị bắttrói treo lên như vậy mà cũng không hay biết gì, nên chúng mới tưởng lầm là mình đã rat ay điểm huyệt và bắt trói chúng! Người cứu giúp ta võcông cao siêu thật! Tiếc thay, y lại bỏ đi liền, khiến ta không có dịpkết giao với y." Nghĩ tới đó chàng liền cảnh cáo ba hoà thượng vài lời,rồi lên đường đi ngay.
Từ Phủ Dương tới Nguỵ Quận, quãng đường ấy là giáp giới của Tiết, Điền, hai tiết độ sứ, nên cả đôi bên đều đóngbinh ở đây để canh chừng nhau.
Thanh Lam đi xen vào trong đám dân chúng nên quân lính của đôi bên đều không biết chàng là ai cả.
Trưa hôm sau chàng đã đi tới Nguỵ Quận. Nguỵ Quận là chỗ đồn trú trọng binhcủa Điền tiết độ sứ, nên rất phồn hoa, các tửu lầu và hồng lầu ngày đêmđều có người nhậu nhẹt mua vui náo nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/20292/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.