Tôi đứng trên bục sân khấu, đây không phảilà lần diễn xuất đầu tiên của tôi. Năm nọ có vị lãnh đạo thành phố vềlàm công tác kiểm tra, Chủ tịch thị trấn có nhã ý muốn tổ chức buổi biểu diễn với chủ đề những hoạt động trong cuộc sống của nhân dân, thu hútđược rất nhiều người ngồi lì bên bàn mạt chược đến làm quần chúng, tôivà mẹ cùng biểu diễn một tiết mục ca ngợi cuộc sống của người nôngdân. Sau buổi biểu diễn, lãnh đạo thành phố đánh giá rất cao ý nghĩa của buổi biểu diễn, đồng thời đề nghị những hoạt động thếnày cần được duy trì. Chủ tịch thị trấn phấn khởi hứa sẽ cố gắng nỗ lựcduy trì những hoạt động thể hiện được ý nguyện của nhân dân thế này, lời của Chủ tịch thị trấn không tin được, ông ta nhận gà của chú Sáu suốtmà vẫn nuốt lời cái chuyện nhượng cho chú Sáu cái hồ mới của ông ta, ấythế nhưng chú Sáu vẫn tiếp tục gửi gà cho ông Chủ tịch, vì chú khôngmuốn mất đi cái hồ vốn có của mình. Tuy thế lần này ông Chủ tịch nói lời mà giữ lời thật, ông ta tổ chức một hoạt động với quy mô còn lớn hơnlần trước, là vì có lãnh đạo tỉnh về làm công tác kiểm tra.
Trong những lần biểu diễn ấy, mẹ tôi đã rút ra được một chân lý, sự khác biệt lớn nhất giữa những kẻ lừa đảo chốn quê mùa với bọn ở thành thị là:Chúng tôi nói dối với mục đích để người ta tưởng đó là thật, còn họ, chỉ là đem cái dối trá mà người nói và người nghe đều biết kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511620/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.