Tôi đứng dậy phát biểu trước mọi người: "Thưa các vị, kì thực tôi thấy có chút không thoả đáng, nếu chỉ dùng vài từ đơn giản như vậy để quảng cáo giầy xem ra rất khó thu hút được người xem, chúng ta nên đổi mới, cái gì là độc nhất vô nhị mới có giá trị và vì thế mới thu hút được khán giả". Người đàn ông trung niên nhìn tôi với vẻ hoài nghi, tuy thế những người xung quanh lại đang rất chăm chú nghe tôi nói.
Tôi rời chỗ ngồi, đến bên Phùng Kỳ và nói với mọi người: "Thực tình chúng ta nên biết tận dụng những ưu thế của anh Phùng Kỳ, người đại diện của hãng giầy Thánh Lực, đó là nên tận dụng gương mặt hoàn hảo ấy để làm quảng cáo".
Phùng Kỳ nhìn tôi mãn nguyện lắm, anh ta lại càng cố phô ra nụ cười vừa lạnh lùng vừa đẹp trai của mình.
Tôi nhặt một chiếc giầy trên bàn lên và nói: "Đặc điểm nổi bật nhất của giầy Thánh Lực đó là đế giầy thiết kế đặc biệt, nếu chúng ta có thể in hình đế giầy lên điểm nổi bật nhất trên người anh Phùng Kỳ đây, tôi tin là sẽ nhận được sự ủng hộ rất lớn từ phía khán giả".
Người đàn ông trung niên ngỡ ngàng nhìn tôi hỏi: "Cậu định in hình đế giầy lên mặt anh Phùng Kỳ sao?"
Mọi người ai nấy nhìn nhau dè chừng, cũng quan sát xem thái độ của người khác ra sao, bỗng ông Chủ tịch Lâm vỗ tay tán thành ý kiến của tôi: "Ý hay! Đúng là một ý tưởng hay!"
Lúc này trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.