Đêm đã khuya, nhưng Văn Thành vẫn không tài nào ngủ được. Bóng tối trong căn phòng dường như chỉ làm nặng thêm gánh nặng trong lòng anh, khi ký ức về vụ hỏa hoạn năm xưa cứ hiện lên như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh, xoấy vào tâm trí anh không ngừng. Chừng nào bí ẩn đó còn chưa được giải mã, chừng đó, anh biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ có được giấc ngủ bình yên. Trong màn đêm tĩnh lặng, anh quyết định rằng sáng mai, anh phải qua nhà Lan Phương một chuyến.
Sáng hôm sau, sau khi đưa Gia Hân đi làm, Văn Thành liền gọi điện cho Lan Phương. Khi biết cô đang ở nhà, anh lập tức lên đường. Cánh cửa gỗ nâu cũ kỹ của căn nhà Lan Phương mở ra, tiếng bản lề cọt kẹt như vang vọng lại từ một quá khứ xa xăm. Lan Phương đứng đó, ánh mắt cô hiện lên sự lo lăng sâu thăm. "Sắc mặt anh không được tốt lắm, chắc đêm qua lại không ngủ được phải không?" Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cái nhìn của cô như thấy
thau noi dau trong long anh.
Văn Thành chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt anh hướng xuống đất, trĩu nặng như bóng cây cổ thụ phủ đầy sương mù.
"Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện năm xưa. Tập tài liệu anh nhờ em giữ, không biết giờ thế nào rồi?"
Lan Phương mời anh ngồi xuống bàn, bầu không khí trong căn phòng trầm mặc, chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa sổ hẹp. "Đợi em một chút, em đi lấy ngay." Cô nói, giọng nói trầm lặng như một buổi chiều tà cuối thu, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646870/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.