Chương trước
Chương sau
Cơn mưa như một dòng suy tư dai dẳng của thiên nhiên, từng giọt nặng nề đổ xuống mặt đất, gợi lên một cảm giác u ám và cô tịch trong lòng người. Trong căn phòng khách nhỏ bé nhưng ấm cúng, Gia Hân ngồi trong vòng tay của Văn Thành, đôi mắt cô lấp lánh sự băn khoăn khi những ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt thân quen của anh. Giọng nói của cô, dịu dàng mà xa vắng: "Sắp tới Đoàn Thanh niên sẽ tổ chức hoạt động thiện nguyện ở Tây Bắc. Họ đã gửi thư ngỏ cho chúng ta, mời cả các nghệ sĩ và những người có ảnh hưởng. Em muốn nghe ý kiến của anh."

Văn Thành từ từ đặt cuốn sách xuống, như thể đang gạt bỏ một phần của tâm trí để quay về thực tại. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Gia Hân, ánh mắt anh đượm vẻ suy tư. "Nếu đã có lời mời, chúng ta nên đi. Đó không chỉ là một chuyến đi từ thiện, mà còn là cơ hội để chúng ta nhìn thấy và hiểu sâu hơn về cuộc sống của những con người nơi đó. Có lẽ, khi tận mắt chứng kiến, chúng ta mới có thể giúp đỡ bà con một cách thiết thực nhất."

Gia Hân ngồi dậy, với tay lấy ly nước. Cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy mai em sẽ hồi đáp thư ngỏ.

Chúng ta có nên rủ thêm mọi người đi cùng không?"

Văn Thành im lặng một lúc lâu, như thể đang đối diện với một quyết định lớn hơn cả lời mời thiện nguyện. "Việc có thêm mọi người cùng đi là tốt, nhưng mỗi người đều có những ràng buộc riêng. Chúng ta không nên ép buộc họ, mà hãy để họ tự quyết định."

Gia Hân mỉm cười, như tìm thấy một sự đồng cảm trong lời nói của anh. Cô kéo anh đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: "Em sẽ hỏi ý kiến mọi người. Giờ thì mình đi ngủ thôi."

Văn Thành bế cô vào phòng ngủ, từng bước chân anh nặng nề như đang mang theo những lo toan chưa thể giải tỏa. Trong bóng tối, anh bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm lắng nhưng mang một sức nặng không dễ dàng bỏ qua:

"Em nghĩ sao nếu chúng ta có một đứa con?"

Gia Hân giật mình, ý nghĩ về một đứa trẻ khiến trái tim cô run rẩy. Đã lâu rồi, họ bên nhau, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai vẫn còn đó, như một vết thương chưa lành. Trong tâm trí cô, hình ảnh về một ngày Văn Thành rời bỏ cô và đứa trẻ hiện lên, rõ ràng đến mức đau đớn.

Nhận ra sự bối rối trong ánh mắt cô, Văn Thành vội vàng an ủi, đôi mắt anh như muốn xoa dịu nỗi lo âu đang hiện hữu. "Thôi, đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Chúng ta có thể bàn sau. Bây giờ thì ngủ thôi."

Gia Hân đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh, trong lòng cô vẫn còn nguyên những băn khoăn. "Anh đã thực sự sẵn sàng làm cha chưa?" cô hỏi, giọng nói pha lẫn sự hoài nghi và mong đợi.

Văn Thành nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt anh lại hiện lên một nỗi lo lắng thầm kín. "Anh đã sẵn sàng, nếu em cũng vậy."

"Đáng ghét thật, đã muộn rồi, đi ngủ thôi," Gia Hân nói, nhưng giọng cô vẫn chất chứa những suy tư chưa thể giải tỏa. Họ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, soi rọi vào căn phòng yên tĩnh nơi Gia Hân bắt đầu ngày mới với một quyết tâm trong lòng. Sau bữa sáng, cô dành thời gian gọi điện và thăm hỏi bạn bè, hy vọng có thể thuyết phục họ cùng tham gia chuyến đi thiện nguyện. Nhưng mỗi cuộc gọi, mỗi lời giải thích đều khiến cô nhận ra rằng mọi người đều có những bận rộn không thể tránh khỏi.

Lan Phương, vừa nhận được dự án lớn tại công ty. Cô cất giọng xin lỗi, đầy nuối tiếc: "Tớ rất muốn đi cùng cậu, nhưng lần này công ty tớ đang gặp vấn đề cần phải giải quyết gấp. Thật lòng mà nói, tớ cảm thấy áy náy khi không thể tham gia cùng mọi người."

Từng người bạn khác cũng vậy, mỗi người đều bị cuốn vào guồng quay công việc và trách nhiệm cá nhân. Ngọc Linh chia sẻ: "Công việc của mình đang căng thẳng, không thể rời đi được. Nhưng mình sẽ chuẩn bị vài phần quà để nhờ cậu mang giúp đến bà con trên đó."

Mỗi lời từ chối, mỗi lời xin lỗi đều mang theo sự chân thành, như những tia sáng ấm áp len lỏi trong cơn gió lạnh của sự thất vọng. Dù không thể tham gia, tất cả đều gửi gắm những món quà thiết thực, từ nhu yếu phẩm đến quần áo, như một cách để đóng góp phần nào cho những người đang cần sự giúp đỡ.

Buổi chiều hôm đó, khi đã hoàn tất việc liên lạc với bạn bè, Gia Hân ngồi một mình trong phòng khách. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, như nhắc nhở cô về sự trôi qua không ngừng của thời gian. Cô ngắm nhìn những món quà đang xếp gọn gàng trên bàn, mỗi món đồ đều chứa đựng tấm lòng của bạn bè, một chút an ủi cho sự từ chối không thể tránh khỏi.

Trong lòng Gia Hân, một nỗi buồn nhè nhẹ len lỏi, nhưng cũng đồng thời là sự đồng cảm sâu sắc. Cô hiểu rằng mỗi người đều có những trách nhiệm của riêng mình, và không ai có thể từ bỏ tất cả để theo đuổi lý tưởng, dù cho lý tưởng đó cao đẹp đến mức nào. Cô cảm thấy mình cũng như họ, đang cố gắng cân bằng giữa cuộc sống cá nhân và những nghĩa vụ xã hội. Nhưng trong sự bất lực ấy, cô nhận ra rằng những gì họ gửi gắm dù chỉ là những món quà vật chất, cũng là một biểu hiện của tình người, của lòng nhân ái.

Gia Hân tự nhủ rằng chuyến đi này, cô sẽ không chỉ thay mặt mình mà còn thay mặt cả những người bạn thân yêu. Cô sẽ mang theo không chỉ những món quà, mà còn cả sự kỳ vọng và tấm lòng của họ, để trao gửi đến những con người xa lạ ở vùng đất xa xôi kia.

Văn Thành đã chuẩn bị xong bữa tối. Anh đi ra, đôi mắt trầm ngâm khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô.

"Em trông có vẻ mệt," Văn Thành lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng. "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Gia Hân ngồi xuống bên cạnh anh, đôi tay mân mê chiếc ly nước như thể đang cố gắng tìm cách diễn đạt những suy nghĩ rối ren trong đầu. "Em đã liên lạc với mọi người," cô bắt đầu, giọng nói đều đặn nhưng ẩn chứa một nỗi buồn không tên. "Ai cũng có việc riêng, không ai có thể đi cùng chúng ta. Nhưng họ đều gửi quà và nhờ em mang đến cho bà con trên đó."

Văn Thành gật đầu, như đã đoán trước điều này. "Đó là điều tốt. Dù không thể đi cùng, nhưng tấm lòng của họ vẫn ở đó. Mỗi món quà đều là một phần tình cảm của họ dành cho những người kém may mắn."

Gia Hân im lặng một lúc, ánh mắt cô dõi về phía cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm tối. "Em hiểu mà. Ai cũng có trách nhiệm riêng, không phải ai cũng có thể dừng lại mọi thứ để theo đuổi lý tưởng cao đẹp.

Nhưng em không thể không cảm thấy... một chút cô đơn."

Văn Thành nhìn cô, đôi mắt anh đong đầy sự thấu hiểu. "Đó là cảm giác tự nhiên thôi. Khi em dấn thân vào một điều gì đó lớn lao, đôi khi em sẽ cảm thấy như mình đang bước đi một mình trên con đường ấy. Nhưng đừng quên rằng, sự hy sinh của em không phải là vô nghĩa. Mỗi bước chân em đi đều mang lại hy vọng cho người khác, ngay cả khi em không nhận ra điều đó."

Gia Hân quay lại nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự cảm kích. "Anh luôn biết cách làm em cảm thấy bình yên. Có lẽ em cần phải chấp nhận rằng, không phải lúc nào cũng có thể có tất cả mọi người đồng hành cùng mình."

Văn Thành mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy tình cảm. "Em không cần phải có tất cả mọi người. Chỉ cần em có anh, và lòng tin vào những gì em đang làm, thế là đủ. Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện chuyến đi này, và mang lại niềm vui cho những người đang chờ đợi sự giúp đỡ."

Gia Hân nhìn sâu vào mắt anh, lòng cô như được tiếp thêm sức mạnh. "Cảm ơn anh. Em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, em luôn có anh bên cạnh.".

"Luôn là như vậy," Văn Thành đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Chúng ta sẽ cùng nhau làm chuyện này."

Văn Thành nhẹ nhàng ôm lấy Gia Hân, cả hai chìm vào một khoảnh khắc yên bình, như thể mọi nỗi lo lắng đều tan biến trong tình yêu và sự thấu hiểu mà họ dành cho nhau.

Hành trình của Gia Hân và Văn Thành cùng Đoàn Thanh niên bắt đầu vào một buổi sáng mờ sương, khi ánh mặt trời chỉ vừa hé lộ sau những dãy núi trùng điệp của vùng Tây Bắc. Con đường dẫn họ qua những thung lũng sâu hun hút, những bản làng nằm rải rác như những chấm nhỏ trên nền vải xanh của rừng cây bạt ngàn. Những chiếc xe chở đầy nhu yếu phẩm, quần áo, và đồ dùng học tập lăn bánh qua những đoạn đường gập ghềnh, uốn lượn theo triền núi.

Trên xe, Gia Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ trải dài vô tận. Cô không thể ngăn mình nghĩ về những con người nơi đây, những người mà cô và đoàn sắp gặp, những người sống giữa thiên nhiên hoang sơ nhưng lại phải đối mặt với những thiếu thốn hàng ngày. Trong lòng cô trào dâng một cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng.

Văn Thành ngồi bên cạnh, im lặng quan sát cô. Anh cảm nhận được nỗi trăn trở trong lòng Gia Hân, nhưng cũng thấy rõ quyết tâm trong ánh mắt cô. Khi đoàn xe tiến sâu hơn vào vùng núi, những ngôi nhà sàn đơn sơ hiện ra trước mắt họ, cùng với những cánh đồng lúa bậc thang đang vào mùa thu hoạch. Nhưng vẻ đẹp của thiên nhiên không thể che giấu được sự khắc nghiệt mà con người nơi đây phải chịu đựng. Những con đường đất lầy lội, những ngôi nhà xiêu vẹo dưới sức tàn phá của thời gian và mưa gió, những đứa trẻ quần áo tả tơi, đôi mắt ngơ ngác nhìn đoàn người lạ lẫm.

Khi đến nơi, đoàn dừng lại tại một ngôi trường tiểu học nằm lưng chừng núi, nơi những tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ vang lên, đối lập với hình ảnh những chiếc áo cũ sờn và đôi dép mòn vẹt mà chúng đang mang. Gia Hân và

Văn Thành cùng các thành viên trong đoàn bắt đầu phát quà cho các em nhỏ, từng cuốn sách, từng chiếc bút được trao đi với niềm hy vọng rằng chúng sẽ mang lại cho những đứa trẻ này một tương lai sáng sủa hơn.

Nhưng ánh mắt của Gia Hân không chỉ dừng lại ở những món quà. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của những đứa trẻ, thấy rõ trong đó sự thiếu thốn không chỉ về vật chất mà còn về tình cảm, sự dẫn dắt và hy vọng. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại khi chứng kiến cảnh những em nhỏ chập chững đi về nhà trên con đường đất lầy lội, đôi chân trần nhỏ bé dẫm lên từng viên đá sắc nhọn mà không một tiếng than vãn.

Sau buổi phát quà, đoàn đi thăm những gia đình nghèo trong bản. Họ gặp một cụ bà sống một mình trong căn nhà tranh vách đất, khuôn mặt bà hằn lên những nếp nhăn của thời gian và khổ cực. Bà nói với họ bằng giọng run rẩy, kể về những ngày tháng cô đơn khi con cháu đã bỏ lên thành phố kiếm sống, để lại bà với những mùa đông lạnh buốt không có ai sưởi ấm. Gia Hân cầm lấy bàn tay gầy guộc của bà, lòng cô chùng xuống trước nỗi cô đơn không lời ấy.

Khi trời bắt đầu tối, đoàn trở về nơi nghỉ ngơi, một ngôi nhà sàn rộng rãi đã được người dân địa phương chuẩn bị sẵn. Trong ánh lửa bập bùng, mọi người ngồi quây quần bên nhau, tiếng nói cười xen lẫn với tiếng đàn môi réo rắt, nhưng trong lòng Gia Hân, cảm giác trĩu nặng vẫn chưa tan biến. Cô nhìn sang Văn Thành, thấy anh cũng đang trầm ngâm như thể đang đắm chìm trong những suy nghĩ sâu xa.

Khi màn đêm buông xuống, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, Gia Hân và Văn Thành nằm cạnh nhau, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích bên ngoài. Gia Hân không thể ngăn mình nghĩ về những gì đã chứng kiến trong ngày. "Anh à," cô thì thầm, "em không thể ngờ rằng cuộc sống của bà con nơi đây lại khó khăn đến vậy. Mọi thứ ở đây quá đỗi khác biệt với những gì chúng ta quen thuộc."

Văn Thành quay sang nhìn cô, đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn yếu ớt nhưng ấm áp. "Cuộc sống luôn có hai mặt, em à," anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. "Nơi chúng ta sống có đủ mọi tiện nghi, nhưng đôi khi lại thiếu thốn về mặt tinh thần. Còn ở đây, họ phải đấu tranh với nghèo khó từng ngày, nhưng họ vẫn sống với lòng kiên nhẫn và sự đoàn kết. Điều đó mới là đáng quý."

Gia Hân gật đầu, cảm nhận được sự thật trong lời nói của anh. "Em chỉ ước mình có thể làm được nhiều hơn cho họ. Những món quà mà chúng ta mang đến hôm nay chỉ là tạm thời, không thể thay đổi được cuộc sống của họ."

"Chúng ta không thể thay đổi mọi thứ chỉ trong một ngày," Văn Thành đáp. "Nhưng mỗi hành động nhỏ đều có ý nghĩa. Nó có thể là bước đầu tiên để thay đổi cuộc đời của ai đó. Điều quan trọng là chúng ta không bao giờ bỏ cuộc, dù khó khăn đến đâu."

Trong bóng tối, Gia Hân mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. "Cảm ơn anh. Em hiểu rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục làm những điều tốt đẹp, dù nhỏ bé đến đâu, vì em tin rằng điều đó sẽ làm nên sự khác biệt."

Văn Thành ôm cô vào lòng, hơi ấm từ anh lan tỏa, xua tan đi cái lạnh của đêm Tây Bắc. Họ nằm bên nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau hòa quyện trong màn đêm yên tĩnh, với một niềm tin rằng những điều họ đang làm, dù nhỏ bé, sẽ mang lại một chút ánh sáng cho cuộc đời của những con người nơi đây.



Vào sáng sớm ngày hôm sau, đoàn tiếp tục hành trình đến những bản làng xa xôi hơn. Qua từng đoạn đường, cảnh sắc thiên nhiên hiện lên trước mắt họ như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng cũng đầy thử thách. Đoàn tiến sâu hơn vào vùng núi cao, nơi những con đường mòn hẹp dần, hai bên là những vách núi dựng đứng và những thung lũng sâu hun hút. Mục tiêu của họ là đến được bản làng Nậm Păm, một bản nằm sâu trong vùng đất của người Thái Đen, nơi ít người dưới xuôi đặt chân đến.

Đường đến Nậm Păm không hề dễ dàng. Họ phải vượt qua những con dốc đứng và những đoạn đường lầy lội do trận mưa đêm qua. Nhưng không ai trong đoàn than phiền, bởi họ biết rằng phía trước là những con người đang chờ đợi sự giúp đỡ. Trên đường đi, họ gặp những đứa trẻ chăn trâu, quần áo bẩn thỉu nhưng đôi mắt sáng ngời, cười tươi chào đón họ. Những ngôi nhà sàn đơn sơ hiện lên giữa những thửa ruộng bậc thang xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh bình dị nhưng đầy sức sống.

Khi đoàn đến gần bản Nậm Păm, họ bất ngờ phải dừng lại trước một dòng sông mà mưa lũ đã biến thành một con suối lớn, nước từ trên cao đổ xuống ào ào, bọt tung trắng xóa. Con đường duy nhất dẫn đến bản làng giờ bị dòng nước lũ chắn ngang, không thể vượt qua. Mọi người trong đoàn xuống xe để kiểm tra tình hình. Dòng nước chảy xiết và mạnh đến mức không ai dám mạo hiểm qua sông. Trưởng đoàn quyết định quay lại và tìm một con đường khác, an toàn hơn.

Trong lúc mọi người đang chuẩn bị quay đầu xe, một cô gái trẻ trong đoàn, vì không cẩn thận đã dẫm chân lên một hòn đá trơn trượt.

"Cẩn thận," Văn Thành hét lớn và đưa tay ra cố gắng kéo cô lại.

Xui xẻo thay, cô gái mất thăng bằng và trượt ngã. Chỉ trong khoảnh khắc, cô bị dòng nước cuốn đi. Tiếng hét thất thanh của cô gái vang lên, khiến tất cả mọi người trong đoàn kinh hoàng. Không một giây chần chừ, Văn Thành lao mình về phía dòng nước, nhảy theo cô gái mà không nói lời nào.

Gia Hân kêu lên hoảng hốt, tim cô như thắt lại khi thấy Văn Thành bị cuốn vào dòng nước dữ. Nước lũ chảy mạnh, xoáy tung bọt trắng, cuốn phăng cả những tảng đá lớn. Văn Thành cố gắng với lấy cô gái, bàn tay anh quờ quạng trong dòng nước xiết, nhưng mỗi lần anh chạm được vào cô, dòng nước lại đấy cả hai xa hơn. Mọi người trên bờ la hét, tìm cách ném dây thừng về phía họ, nhưng dòng nước chảy quá nhanh, nuốt chửng mọi nỗ lực cứu hộ.

Gia Hân chỉ biết đứng đó, bất lực nhìn người cô yêu thương nhất bị dòng nước dữ cuốn đi xa dần, cho đến khi anh và cô gái biến mất khỏi tầm mắt. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy cô, cô cảm thấy như toàn bộ thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. Những tiếng la hét, tiếng gọi tên Văn Thành vang vọng trong đầu cô, nhưng tất cả như một cơn ác mộng không thể nào chấm dứt.

Mọi người trong đoàn lao vào tìm kiếm dọc theo bờ sông, hi vọng sẽ thấy dấu vết của Văn Thành và cô gái.

Nhưng dòng nước quá mạnh và sâu, không ai dám chắc liệu họ có thể sống sót sau khi bị cuốn đi. Gia Hân chạy dọc bờ sông, đôi chân cô lảo đảo, nước mắt lăn dài trên má, trong lòng cô chỉ có một niềm hi vọng mong manh rằng Văn Thành sẽ không rời bỏ cô mãi mãi.

Dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy, như một con quái vật không ngừng nuốt chửng tất cả những gì trên đường đi của nó. Trong khoảnh khắc đó, Gia Hân cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực trước thiên nhiên, trước số phận tàn nhẫn mà cô không thể thay đổi.

Dòng nước xiết cuốn Văn Thành đi như một chiếc lá nhỏ giữa dòng thác lũ, mọi thứ xung quanh anh đều trở nên mờ mịt và hỗn loạn. Từng cơn sóng mạnh đập vào người anh, kéo anh xuống dưới, rồi lại hất anh lên trên. Đôi tay anh quờ quạng trong tuyệt vọng, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể bám víu. Đúng lúc đó, một khúc gỗ lớn trôi đến trước mặt anh. Không còn sức để chống cự, Văn Thành ôm chặt lấy khúc gỗ, để mặc dòng nước cuốn anh đi.

Anh cảm nhận rõ sự kiệt sức đang bao trùm lấy mình, mỗi hơi thở trở nên nặng nề, đau buốt. Nhưng anh biết, nếu buông tay lúc này, sự sống của anh cũng sẽ bị dòng nước nhấn chìm mãi mãi. Khúc gỗ giúp anh giữ được phần nào thăng bằng, cho anh một chút hy vọng mỏng manh trong cơn bão tố.

Trong cơn mưa nước và gió lạnh, đôi mắt mờ đi của Văn Thành bỗng nhìn thấy một vật gì đó trôi lơ lửng gần bờ.

Anh cố gắng tập trung, nhận ra đó là cô gái mà anh đã lao mình cứu. Tà áo cô vướng vào một nhánh cây lớn xà xuống dòng nước, giữ cô lại không bị cuốn trôi xa hơn. Tuy nhiên, cô nằm bất động, cơ thể mềm nhũn như một con búp bê bị bỏ rơi, không có dấu hiệu của sự sống.

Văn Thành cảm thấy một nỗi sợ hãi đột ngột tràn ngập trong lòng. Anh biết rằng, nếu không cứu cô ngay lúc này, có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Dòng nưc ở cuối ngồn đ ch chậm hơn, nhưng anh vẫn phải dồn hết sức lực còn lại để bơi về phía cô. Mỗi cú sải tay là một cuộc chiến với cơn mệt mỏi và nỗi tuyệt vọng, nhưng trong lòng anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: cứu lấy mạng sống mong manh của cô gái.

Cuối cùng, anh cũng đến được chỗ cô. Với sự cẩn trọng và kiên trì, anh bám vào nhánh cây và cố gắng kéo cô lên bờ. Cơ thể cô lạnh ngắt và nặng trĩu, như một tảng đá bị nhấn chìm trong dòng nước lũ. Văn Thành biết rằng thời gian đang cạn dần, và anh không thể chần chừ thêm nữa.

Trên bờ sông ẩm ướt, dưới bầu trời xám xịt, Văn Thành bắt đầu thực hiện những gì anh đã học được về hô hấp nhân tạo. Anh kiên nhẫn ép lồng ngực cô gái, từng nhịp một, rồi thổi hơi vào miệng cô, cố gắng đưa không khí trở lại trong phổi cô. Mỗi giây trôi qua đều như kéo dài vô tận, nhưng Văn Thành không bỏ cuộc. Anh biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu cô, và anh sẽ không để cô rời xa thế giới này mà không chiến đấu đến cùng.

Sau một khoảng thời gian như dài vô tận, bỗng nhiên cô gái khẽ ho lên, một cơn ho yếu ớt nhưng đầy sự sống.

Nước từ miệng cô trào ra, và đôi mắt cô từ từ mở ra, nhìn Văn Thành với sự bàng hoàng và lạc lõng. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến mức như muốn khóc, khi thấy sự sống trở lại trong đôi mắt của cô gái.

"Cô tỉnh lại rồi," anh nói, giọng anh run rẩy vì kiệt sức và xúc động. "Không sao đâu, cô an toàn rồi."

Cô gái yếu ớt nhìn anh, đôi môi tái nhợt run run không nói được lời nào, nhưng trong đôi mắt cô, Văn Thành thấy sự cảm kích và biết ơn sâu sắc. Cô đã trở lại từ cõi chết, nhờ sự dũng cảm và quyết tâm của anh, một người xa lạ đã không ngần ngại hy sinh để cứu lấy mạng sống của cô.

Trời vẫn còn u ám, mưa vẫn rơi lác đác trên mặt đất, nhưng trong khoảnh khắc đó, giữa hai con người vừa thoát khỏi tử thần, dường như thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại sự yên bình và ấm áp của sự sống, thứ mà họ vừa mới giành lại được từ tay số phận.

Văn Thành mệt mỏi ngồi bên cạnh cô gái, ánh mắt lướt nhanh qua dòng nước đã lặng hơn nhưng vẫn còn chảy mạnh. Trong tình thế này, anh biết rằng phải tìm cách liên lạc với những người còn lại trong đoàn hoặc ít nhất là tìm được đường ra khỏi khu vực nguy hiểm này. Anh lục tìm trong túi quần chiếc điện thoại đã ướt sũng, hy vọng mong manh rằng nó vẫn còn hoạt động. Nhưng khi anh nhấn nút, màn hình không sáng lên, chiếc điện thoại đã mất nguồn, chỉ còn là một khối kim loại vô dụng trong tay anh.

Thở dài, Văn Thành đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, rồi cố gắng hét thật to, hy vọng rằng có ai đó ở gần có thể nghe thấy tiếng gọi của mình. Anh gọi tên Gia Hân, gọi tên các thành viên trong đoàn, nhưng chỉ có tiếng vang của chính mình đáp lại trong không gian mênh mông, tĩnh lặng đến rợn người. Anh quay lại nhìn cô gái, thấy cô đã bắt đầu cử động nhiều hơn, đôi mắt cô giờ đã tỉnh táo hơn. Anh tiến lại gần, hỏi nhỏ: "Cô thấy trong người thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?"

Cô gái lắc đầu yếu ớt, nhưng cố gắng mỉm cười để trấn an anh. "Tôi ổn hơn rồi, cảm ơn anh." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng trong đó vẫn còn sự yếu ớt sau cơn hoảng loạn vừa qua.

Văn Thành biết rằng không thể chần chừ thêm nữa. Họ phải rời khỏi đây trước khi đêm xuống hoàn toàn. "Chúng ta phải tìm lối ra khỏi khu vực này, trời sắp tối rồi," anh nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, dù trong lòng đang tràn ngập lo âu.

Cả hai bắt đầu bước đi, cố gắng tìm kiếm một con đường dẫn đến sự an toàn. Họ đi mãi, băng qua những tảng đá lớn, men theo những lối mòn hẹp, hy vọng tìm thấy dấu hiệu của sự sống. Nhưng xung quanh chỉ có rừng rậm, những tán cây cao vút che phủ bầu trời, và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà đang dần tắt.

Trời chập tối, bóng đêm như một tấm màn đen che phủ lấy mọi thứ. Cả hai dường như lạc lối trong không gian mịt mù, không biết phải đi đâu. Nhưng Văn Thành không cho phép mình dừng lại, không thể từ bỏ hy vọng. Anh nắm chặt tay cô gái, dẫn dắt cô đi tiếp, cho dù con đường phía trước mờ mịt và đầy nguy hiếm.

Đột nhiên, sau một đoạn đường dài tưởng chừng như vô tận, ánh sáng mờ mờ của một ngôi làng hiện ra trước mắt họ. Văn Thành và cô gái mừng rỡ, họ bước nhanh hơn, như tìm thấy nguồn sống trong bóng tối. Khi đến gần,

Văn Thành nhìn thấy những ngôi nhà sàn đơn sơ, ánh đèn dầu le lói qua khung cửa sổ, tiếng chó sủa vang lên, báo hiệu sự hiện diện của người lạ.

Cô gái nhìn thấy bản làng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nói với Văn Thành, "Đây là làng của người

Thái, tôi cũng là người Thái. Tôi sẽ nói chuyện với họ."

Họ tiến đến gần một ngôi nhà, nơi một vài người dân làng đang ngồi ngoài sân, trò chuyện bên ánh lửa. Khi thấy họ tiến lại gần, một người đàn ông lớn tuổi đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người. Nhưng khi cô gái cất tiếng nói bằng tiếng Thái, nét mặt ông ta dãn ra, đầy sự thấu hiểu và thiện cảm. Cô giải thích tình cảnh của họ, và người đàn ông gật đầu, ra hiệu cho họ theo ông vào nhà.

Văn Thành cảm thấy một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai mình. Cuối cùng, họ đã tìm thấy sự giúp đỡ.

Những người dân làng nhanh chóng đưa cả hai vào nhà, sưởi ấm bằng chăn và ngọn lửa bập bùng, chuẩn bị thức ăn và nước uống cho họ. Trong không gian ấm áp và bình yên của ngôi nhà sàn, Văn Thành nhìn cô gái và mỉm cười, cảm nhận được sự an toàn sau những giây phút kinh hoàng vừa qua.

Cô gái cảm kích nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh lửa, như muốn nói một điều gì đó nhưng lại im lặng.

Văn Thành ngồi trên chiếc chiếu tre trong ngôi nhà sàn đơn sơ, cảm nhận được hơi ấm từ ngọn lửa bập bùng trong bếp lửa gần đó. Dù đã an toàn, tâm trí anh vẫn không thể ngừng nghĩ về đoàn người còn lại và đặc biệt là

Gia Hân. Trong hoàn cảnh này, việc liên lạc để báo tin là điều vô cùng cần thiết. Anh nhìn sang cô gái đang ngồi đối diện, khẽ nhờ cô hỏi thăm xem có ai trong làng có điện thoại di động, đế anh có thể mượn gọi một cuộc.

Cô gái hiểu ý, liền nói chuyện với người đàn ông tốt bụng đã giúp họ. Người đàn ông quay lại gọi con trai mình, một thanh niên trẻ tuổi bước vào với một chiếc điện thoại cũ kỹ trên tay. Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng nhận lấy điện thoại. Anh vội vàng bấm số của Gia Hân, tay run run không chỉ vì cái lạnh thấm qua lớp quần áo ướt, mà còn vì cảm giác lo lắng, mong chờ được nghe giọng cô.

Điện thoại kêu một hồi lâu mới có người bắt máy. Khi giọng nói quen thuộc của Gia Hân vang lên từ đầu dây bên kia, Văn Thành cảm nhận được sự xúc động và lo lắng trong từng âm thanh của cô.

"Văn Thành! Là anh sao? Anh ở đâu? Anh có sao không? Em tưởng, em tưởng..."

Nghe giọng Gia Hân, lòng Văn Thành như trút được gánh nặng. Anh dịu dàng trả lời, cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh nhất có thể để trấn an cô: "Anh ổn, đừng lo. Anh đang ở một ngôi làng của người Thái, cách con sông mà chúng ta bị kẹt không xa. Anh và cô gái đi cùng đều an toàn."

Bên kia, Gia Hân im lặng trong giây lát, rồi bất ngờ bật khóc nức nở. "Anh có biết em đã sợ hãi đến mức nào không? Cả đoàn đã tìm kiếm khắp nơi mà không thấy anh. Anh thật dại dột, tại sao lại liều mạng như vậy?"

Những lời trách móc của Gia Hân làm Văn Thành cảm thấy có lỗi, nhưng anh hiểu rằng đó chỉ là sự bộc phát từ nỗi lo lắng và tình yêu mà cô dành cho anh. "Anh xin lỗi, Gia Hân. Nhưng anh không thể đứng nhìn cô gái đó bị cuốn đi mà không làm gì. Đó là điều anh phải làm."



Gia Hân hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Được rồi, anh hãy cho em địa điểm cụ thể, em sẽ đến ngay lập tức."

Văn Thành mô tả vị trí của ngôi làng, và sau khi chắc chắn rằng Gia Hân đã nắm rõ, anh tắt máy, cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ thường. Anh biết rằng không bao lâu nữa, Gia Hân sẽ đến, và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khoảng hai tiếng sau, một chiếc xe ô tô chầm chậm tiến vào làng, ánh đèn pha rọi sáng cả con đường đất nhỏ.

Văn Thành đứng dậy, bước ra ngoài và ngay lập tức nhận ra Gia Hân đang chạy vội về phía anh, theo sau là một đội ngũ y tế dự phòng với những trang thiết bị cần thiết.

Gia Hân không nói gì, chỉ lao vào vòng tay của Văn Thành, ôm chặt lấy anh như muốn xác nhận rằng anh thực sự an toàn. Cô khóc nức nở, những giọt nước mắt của sự lo lắng, sợ hãi và nhẹ nhõm hòa lẫn vào nhau. "Anh thật dại dột, tại sao lại làm em lo lắng như thế này? Anh không nghĩ đến hậu quả gì sao?"

Văn Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể cô. "Anh xin lỗi, Gia Hân. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Anh an toàn, chúng ta đều an toàn. Đừng khóc nữa."

Gia Hân ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe đầy xúc động. "Em không thể tưởng tượng nổi nếu anh có chuyện gì xảy ra. Em... em không thể mất anh."

Văn Thành cười nhẹ, kéo cô vào một cái ôm thật chặt. "Anh sẽ không đi đâu cả. Anh luôn ở đây, với em."

Cả hai người đứng đó, giữa màn đêm tĩnh lặng của ngôi làng miền núi, nơi mà sự sống vừa một lần nữa khẳng định sức mạnh của nó.

Sáng hôm sau, khi đoàn trở lại căn cứ sau một đêm đầy căng thẳng, không khí xung quanh dường như đã dịu lại, nhưng những dấu vết của sự việc ngày hồm qua vẫn còn rõ rệt trong tâm trí mọi người. Văn Thành và Gia Hân đã ngủ ít, nhưng cả hai đều cảm thấy biết ơn vì sự an toàn đã được tái thiết lập. Bầu trời Tây Bắc trong vắt, ánh nắng sớm chiếu qua những tán cây rừng, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình.

Đoàn tiếp tục chuẩn bị cho hành trình ngày hôm sau, nơi họ sẽ đến những bản làng còn khó khăn hơn, nằm sâu trong vùng núi hiểm trở. Mọi người bận rộn thu xếp đồ đạc, kiểm tra lương thực, thuốc men và những món quà thiết thực dành cho bà con dân tộc.

Trong không khí chuẩn bị, một số thành viên của đoàn quay sang khuyên Vi Mạch Nhi, cô gái vừa trải qua trận chiến sinh tử cùng Văn Thành, nên ở lại căn cứ để nghỉ ngơi, chờ đợi sức khỏe hồi phục hoàn toàn. Họ lo lắng rằng nếu tiếp tục đi, cô có thể gặp phải những nguy hiểm khác và ảnh hưởng đến thể trạng.

Vi Mạch Nhi, vẫn còn mệt mỏi sau sự kiện hôm qua, lặng lẽ lắng nghe những lời khuyên ấy. Cô cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ mọi người, nhưng trong lòng, ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy bỏng. Cuối cùng, cô đứng dậy, bước ra giữa vòng tròn nhỏ, đôi mắt ánh lên sự kiên định và tự tin. Cô bắt đầu nói, giọng nói rõ ràng, nhưng chứa đựng một cảm xúc mạnh mẽ:

"Em cảm ơn mọi người đã lo lắng cho sức khỏe của em. Nhưng em không thể dừng lại bây giờ, không thể chỉ vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc. Tên em là Vi Mạch Nhi, em là sinh viên năm hai của trường Đại học Y Hà Nội. Em cũng là người dân tộc thiều số. Từ nhỏ, em đã chứng kiến những khó khăn mà bà con dân tộc mình phải chịu đựng, từ thiếu thốn về y tế, giáo dục, cho đến điều kiện sống cơ bản. Chính vì vậy, em đã chọn con đường trở thành một bác sĩ, không chỉ để chữa bệnh mà còn để giúp bà con dân tộc mình, cũng như những người gặp hoàn cảnh khó khăn, có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mạch Nhi hít một hơi thật sâu, như để lấy thêm sức mạnh cho lời nói của mình. "Em biết rằng hành trình này còn dài và gian nan. Nhưng em không thể chỉ mới bắt đầu đã bỏ cuộc. Mỗi ngày qua đi, em lại càng hiểu rõ hơn mục tiêu của mình. Em muốn trở thành người có thể thay đổi điều gì đó, dù là nhỏ nhoi, cho những người em yêu thương, cho bà con dân tộc mình. Vì vậy, em sẽ tiếp tục đi cùng đoàn, dù có khó khăn đến đâu."

Cả nhóm im lặng lắng nghe lời nói của Mạch Nhi. Không ai lên tiếng phản đối, bởi sự quyết tâm của cô đã lay động trái tim mọi người. Họ thấy ở cô gái trẻ này không chỉ là sức mạnh của ý chí, mà còn là niềm tin vào tương lai và sứ mệnh của chính mình. Văn Thành, đứng cạnh Gia Hân, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Anh biết rằng sự kiên cường ấy là điều mà anh từng tìm kiếm và trân trọng ở con người, một giá trị mà anh luôn mong muốn truyền tải trong cuộc sống của mình.

Gia Hân nhìn Mạch Nhi, ánh mắt cô chứa đựng sự đồng cảm sâu sắc. Cô bước đến gần Mạch Nhi, đặt tay lên vai cô gái trẻ, nói nhỏ nhưng đầy sự ủng hộ: "Em thật dũng cảm, Mạch Nhi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những thử thách này. Chúng ta ở đây không chỉ để giúp đỡ mà còn để học hỏi từ những người như em."

Cả nhóm bắt đầu chuẩn bị lên đường, nhưng giờ đây, họ không chỉ đơn thuần là một đoàn thiện nguyện. Họ trở thành những người bạn đồng hành, những người chiến đấu cùng nhau vì một mục tiêu chung: mang lại ánh sáng và hy vọng cho những bản làng xa xôi, nơi mà sự kiên cường của con người là điểm tựa lớn nhất trong cuộc sống khắc nghiệt của họ.

Vi Mạch Nhi đã nhiều lần nghe kể về những người anh hùng dũng cảm, cứu người trong lúc hiểm nguy, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ trở thành một phần của một câu chuyện như vậy. Từ khoảnh khắc Văn Thành không chút do dự nhảy xuống dòng nước lũ cuồn cuộn để cứu cô, trái tim cô như bị đánh thức khỏi sự bình lặng của nó. Một cảm xúc mơ hồ, không tên bắt đầu len lỏi, khiến cô bối rối. Mỗi khi nghĩ đến anh, lòng cô lại rung lên những nhịp đập không thể hiểu nổi, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn như một vết thương mới chớm lành.

Khi đoàn tiếp tục hành trình qua những bản làng hẻo lánh, Mạch Nhi nhận ra rằng mỗi lần cô nhìn thấy Văn Thành, trái tim cô lại như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Cô cảm thấy ngạc nhiên trước chính mình. Trong những ngày trước đó, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn vào một cảm xúc như vậy. Nhưng giờ đây, khi ánh mắt hai người tình cờ gặp nhau, một hơi ấm kỳ lạ lan tỏa trong cô, như thể ánh lửa từ bếp hồng đang sưởi ấm trái tim cô trong đêm đông lạnh giá

Mạch Nhi hiểu rõ rằng Văn Thành đã có vợ, và rằng cảm xúc của cô là không thể chấp nhận. Nhưng dù cố gắng dập tắt, cô lại càng không thể kiểm soát được những suy nghĩ ngày càng trở nên mạnh mẽ. Khi đoàn dừng chân tại một bản làng nhỏ, nơi những căn nhà sàn nằm rải rác trên triển đổi, Mạch Nhi cảm thấy lòng mình bị giắng xé giữa lý trí và tình cảm, như một trận chiến vô vọng mà cô biết rằng mình sẽ thua.

Buổi tối hôm đó, khi cả đoàn ngồi quầy quần bên bếp lửa, Văn Thành ngồi đối diện với Mạch Nhi. Ánh lửa bập bùng làm nổi bật khuôn mặt cương nghị của anh, khiến cô không thể rời mắt. Trái tim cô bị hút vào từng cử chỉ của anh, như thể cô đang nhìn thấy trước mặt mình một con người mà cô chưa từng quen biết.

Gia Hân ngồi cạnh Văn Thành, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc và tình yêu mà cô dành cho chồng. Mạch Nhi cảm thấy một nỗi đau sắc nhọn đâm xuyên qua tim mình. Cô biết rằng mình không nên để cho những cảm xúc này lớn thêm, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về lòng dũng cảm và sự tận tâm của Văn Thành. Trong đầu cô, một câu hỏi vang lên một cách lặng lẽ nhưng đầy ám ảnh: "Liệu tất cả chỉ là một thoáng qua, hay thực sự có điều gì đó đang lớn lên trong lòng mình?"

Ngày hôm sau, khi đoàn tiếp tục hành trình, Mạch Nhi cố gắng giữ khoảng cách với Văn Thành, nhưng sự vắng mặt của anh chỉ khiến cô cảm thấy trống trải hơn. Cô nhận ra rằng việc tránh mặt anh không làm dịu đi được cảm xúc, mà ngược lại, chỉ khiến chúng càng thêm sâu đậm.

Đêm hôm đó, sau khi mọi người đã đi nghỉ, Mạch Nhi đứng một mình trước căn nhà sàn, ngước nhìn bầu trời đêm

Tây Bắc đầy sao. Cô tự hỏi tại sao số phận lại đưa cô vào tình huống này, tại sao lại để cô trải qua những cảm xúc mà cô không thể kiểm soát. Cô biết rằng mình cần phải làm gì đó để vượt qua, nhưng lại không thể tìm ra cách nào để làm dịu đi sự rung động không ngừng trong lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình. "Em chưa ngủ à?"

Mạch Nhi quay lại, và nhìn thấy Văn Thành đang đứng đó, ánh mắt anh chứa đựng sự lo lắng mà cô chưa từng thấy. Cô cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung. "Dạ, em chỉ... ra đây để hít thở không khí thôi. Còn anh?"

Văn Thành gật đầu, rồi bước đến bên cạnh cô, cả hai cùng im lặng trong một thời gian dài, chỉ có gió thoảng qua mang theo hương thơm của núi rừng. "'Có lẽ vì lạ chỗ nên anh khó ngủ," anh lên tiếng, phá tan sự im lặng. "Anh muốn cảm ơn em vì những gì em đã làm cho đoàn. Em thực sự rất dũng cảm và tận tâm."

Lời khen của Văn Thành khiến Mạch Nhi ấm lòng, nhưng cũng làm tăng thêm nỗi đau trong cô. Cô biết rằng tình cảm của mình không thể đi xa hơn. "Em chỉ làm những gì cần làm thôi," Mạch Nhi đáp lại, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động.

"Anh thật may mắn khi có cơ hội được làm việc cùng em," Văn Thành nói, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh trăng.

"Em cũng vậy," Mạch Nhi đáp, rồi cô quay đi, che giấu những giọt nước mắt đang chực trào. Cô biết rằng đây chỉ là một thoáng rung động, một cảm xúc nhất thời, nhưng điều đó không làm cho nó dễ chịu hơn. Cô hiểu rằng mình phải chấp nhận rằng tình cảm này không thể nào trở thành hiện thực.

Khi hoàn tất sứ mệnh thiện nguyện tại vùng đất Tây Bắc, nơi những ngọn gió lạnh lẽo và khắc nghiệt đã khắc sâu dấu ấn trên từng khuôn mặt, cả đoàn chuẩn bị trở về Hà Nội. Vi Mạch Nhi lúc này vẫn không ngừng xao xuyến bởi hình ảnh Văn Thành. Tranh thủ lúc Gia Hân không có mặt, cô lặng lẽ tiến lại gần anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một nỗi niềm sâu xa.

"Anh Thành, anh có thể cho em xin số điện thoại được không? Sau này nếu có hoạt động từ thiện, em sẽ báo anh biết."

Trong khoảnh khắc đó, Mạch Nhi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, tay cô nắm chặt chiếc điện thoại như thể đó là một chiếc phao cứu sinh. Những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô. "Liệu anh ấy có cho mình không? Mình xin số điện thoại anh ấy với mục đích gì chứ? Có lẽ chỉ là để giữ liên lạc cho các chuyến đi sau này... nhưng liệu có thật là như vậy không?"

Văn Thành mỉm cười, nụ cười của một người đàn ông không mảy may nghi ngờ. Anh đơn giản chỉ tin vào những gì Vi Mạch Nhi nói, không hề suy nghĩ sâu xa. Anh cũng hi vọng sẽ có dịp cùng cô đi từ thiện thêm lần nữa. "Số của anh đây, em lưu lại nhé," anh nói, rồi từ tốn đọc số điện thoại cho cô.

Một làn sóng nhẹ nhàng của sự nhẹ nhõm tràn qua lòng Mạch Nhi. "May quá, anh ấy đã cho số, đúng là mình đã suy nghĩ quá nhiều," cô thầm nghĩ, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt cô, như một bông hoa vừa hé nở sau cơn mưa. "Cảm ơn anh," cô nói, giọng nói dịu dàng, và không thể che giấu niềm vui trong ánh mắt.

Hôm nay, Vi Mạch Nhi không còn khoác trên mình chiếc đồng phục của Đoàn Thanh niên nữa. Cô mặc một chiếc đầm cổ sen, với cổ áo trắng tinh, trông càng thêm phần duyên dáng và xinh đẹp. Cô cúi đầu chào Văn Thành,

"Chúc anh bình an," cô nói nhẹ nhàng, rồi lặng lẽ bước đi.

Văn Thành đứng lặng một chút, rồi quay lại tìm Gia Hân. Cô đang cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến trở về. Thấy Văn Thành đến, Gia Hân cười tinh nghịch, rút điện thoại ra, chuyển sang chế độ quay phim.

"Chào anh, anh có thể chia sẻ cảm nhận của mình về chuyến đi thiện nguyện lần này không?" cô hỏi, giọng nói lấp lánh niềm vui.

Văn Thành mỉm cười, anh cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả. "Chuyến đi lần này thực sự có ý nghĩa và quan trọng," anh nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy chắc chắn. "Nó cho thấy sự quan tâm của Đảng và

Nhà nước, của Mặt trận Tổ quốc đến những người đồng bào thiểu số, để không ai bị bỏ lại phía sau."

"Cảm ơn anh," Gia Hân nói, tắt điện thoại rồi nhẹ nhàng ôm lấy Văn Thành. Trong vòng tay ấm áp của cô, Văn Thành cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc mà hai người họ đã xây dựng qua những ngày tháng gian nan nơi miền núi. Dù phải đối mặt với biết bao khó khăn và thách thức, nhưng chính nhờ vậy mà họ càng hiếu rõ hơn về cuộc sống khắc nghiệt nơi đây, và càng yêu mến hơn những con người chất phác đã đón tiếp họ.

Trên đường trở về Hà Nội, cả đoàn người trò chuyện rôm rả về chuyến đi vừa qua, về những kỷ niệm, về những người họ đã gặp. Ai nấy đều mong mỏi sẽ có thêm nhiều chuyến đi như vậy nữa, để lại được cảm nhận cái tình người đằm thắm, cái nghèo khó nhưng kiên cường của miền núi.

Khi đoàn xe tiến vào địa phận Hà Nội, những tòa nhà cao tầng mọc san sát hiện ra trước mắt, khác hẳn với khung cảnh hoang sơ và yên bình của bản làng. Sự tương phản này như nhắc nhở họ về những điều vừa trải qua, về sự đối lập giữa hai thế giới, và càng khiến họ thêm yêu thương, gắn bó với nhau hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.