Cơn mưa như một dòng suy tư dai dẳng của thiên nhiên, từng giọt nặng nề đổ xuống mặt đất, gợi lên một cảm giác u ám và cô tịch trong lòng người. Trong căn phòng khách nhỏ bé nhưng ấm cúng, Gia Hân ngồi trong vòng tay của Văn Thành, đôi mắt cô lấp lánh sự băn khoăn khi những ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt thân quen của anh. Giọng nói của cô, dịu dàng mà xa vắng: "Sắp tới Đoàn Thanh niên sẽ tổ chức hoạt động thiện nguyện ở Tây Bắc. Họ đã gửi thư ngỏ cho chúng ta, mời cả các nghệ sĩ và những người có ảnh hưởng. Em muốn nghe ý kiến của anh."
Văn Thành từ từ đặt cuốn sách xuống, như thể đang gạt bỏ một phần của tâm trí để quay về thực tại. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Gia Hân, ánh mắt anh đượm vẻ suy tư. "Nếu đã có lời mời, chúng ta nên đi. Đó không chỉ là một chuyến đi từ thiện, mà còn là cơ hội để chúng ta nhìn thấy và hiểu sâu hơn về cuộc sống của những con người nơi đó. Có lẽ, khi tận mắt chứng kiến, chúng ta mới có thể giúp đỡ bà con một cách thiết thực nhất."
Gia Hân ngồi dậy, với tay lấy ly nước. Cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy mai em sẽ hồi đáp thư ngỏ.
Chúng ta có nên rủ thêm mọi người đi cùng không?"
Văn Thành im lặng một lúc lâu, như thể đang đối diện với một quyết định lớn hơn cả lời mời thiện nguyện. "Việc có thêm mọi người cùng đi là tốt, nhưng mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646869/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.