Văn Thành bước vào căn nhà quen thuộc ở số 5, phố Th. Quang vào buổi trưa chiều khi ánh nắng vàng nhạt cuối ngày vẫn còn len lỏi qua những tán cây xà cừ cổ thụ, chiếu lên những bức tường đã ngả màu thời gian. Tiếng xào xạc của lá cây hòa vào không gian tĩnh lặng, tạo nên một bầu không khí yên bình nhưng cũng chất chứa bao nỗi niềm hoài cổ. Căn nhà mang kiến trúc Pháp cổ, với những đường nét chạm khắc tinh tế trên cánh cửa gỗ sẫm màu, tựa như một nhân chứng lặng lẽ của bao thăng trầm lịch sử.
Khi Văn Thành bước qua ngưỡng cửa, không gian ấm cúng của phòng khách, với lò sưởi cổ xưa và những chiếc ghế bành bọc nhung, bao trùm lấy anh. Anh thoáng dừng lại, nhìn quanh, và rồi ánh mắt chạm vào hình bóng của người bác mà anh kính trọng đang ngồi đó, dường như đắm chìm trong suy tư. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bác Minh Quang không chỉ là dấu vết của tuổi tác mà còn là biểu tượng của những gánh nặng mà ông đã gánh vác vì dân vì nước.
Văn Thành nhẹ nhàng tiến đến bên bác, giọng nói của anh như hòa vào không gian, mang theo sự tôn kính và chút lo lắng:
"Bác cho gọi cháu đến, chắc hẳn là có việc gì quan trọng lắm phải không ạ?"
Minh Quang ngước mắt lên, ánh mắt đầy sự ấm áp và thấu hiểu. Nụ cười mỉm trên khuôn mặt ông như phản chiếu ánh sáng của những tia nắng cuối cùng còn sót lại ngoài kia, lấp lánh nhưng cũng nhuốm màu hoài niệm:
"Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646868/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.