Chương trước
Chương sau
" Nếu biết ta là tứ hoàng tử thì ngươi sẽ mặc kệ một người mà mình nghĩ rằng đang có ý định tự sát sao?"

" Tứ hoàng tử quá lời rồi, người đường đường là hoàng tử Vương Lân sao có thể có ý định tìm đến cái chết Ngày hôm đó cho dù Thụy Bích không tùy tiện hiểu lầm, cũng sẽ không việc gì."

" Ngươi nói vậy là không muốn cùng ta có bất cứ quan hệ gì?"

Đứng trước Thiên Uy, Thụy Bích có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: " Thụy Bích biết, người đứng sau vụ việc của đại hoàng tử chính là tứ hoàng tử."

Thiên Uy cười không hề lẫn tránh: " Không sai, chính là ta."

" Thứ cho Thụy Bích được nói thẳng, ban đầu thần vào cung dưới thân phận thư đồng của người chỉ với mong muốn có cơ hội được gặp lại nhị hoàng tử. Thụy Bích chưa từng chờ đợi quá nhiều, nhưng từ khi bước chân vào Tần Di Cung thì Thụy Bích đã là người của nhị hoàng tử."

Y dứt khoát nói: " Thụy Bích cùng người tuy không thù không oán, nhưng chỉ cần tứ hoàng tử là người có thể gây ra bất lợi cho nhị hoàng tử thì thần tuyệt đối không thể kết giao."

Thiên Uy bước thêm hai bước: " Nếu bản hoàng tử muốn cướp ngươi từ tay của hắn thì sao?"

Thụy Bích khá ngạc nhiên vì cách nói của Thiên Uy, nhưng tức khắc sau đó ánh mắt y lại trở nên kiên quyết: " Bất luận người dùng cách gì thần cũng không bao giờ rời bỏ nhị hoàng tử."

" Bản hoàng tử cũng muốn ngươi biết ta sẽ không từ bỏ ý định của mình."

Thiên Uy nói rồi mới bỏ đi, Hoàng Duy cảm thấy bất đồng: " Thụy Bích, ngươi tại sao có thể nói những lời như vậy?"

" Ta chỉ nói những gì mà mình nghĩ, còn
huynh tại sao lại cùng với tứ hoàng tử đến gặp ta. Huynh biết rõ quan hệ giữa ngài ấy và nhị hoàng tử không tốt mà vẫn..."

" Ngươi nghĩ tứ hoàng tử vì cớ gì phải hạ mình đến đây, còn phải lấy ta làm cái cớ mới có thể gọi ngươi đến. Ta đi theo người những năm qua nên hiểu rất rõ, tứ hoàng tử khi làm việc chưa từng nghĩ đến kẻ khác sẽ thế nào, vậy mà...."

Thấy Thủy Bích vẫn tỏ ra như không hiểu, Hoàng Duy nói: " Tứ hoàng tử lo lắng ngươi cũng sẽ bị lôi kéo vào những rắc rối trong hoàng cung này ngươi không hiểu sao?"

" Ta cùng tứ hoàng tử cũng chỉ có duyên gặp qua một lần, hà cớ cần phải suy nghĩ cho ta?"

" Vậy tại sao ngươi cùng với nhị hoàng tử lúc bé nói qua vài câu lại khiến ngươi toàn tâm toàn ý muốn được ở cạnh?"

Thụy Bích ngừng lại, y chưa từng hỏi mình vì sao và quả thật chỉ nghĩ thế nào để có thể luôn ở cạnh Thiên Vũ, nhưng nếu đó là mong muốn của bản thân thì làm cách nào để có thể lý giải: " Từ nay chúng ta không nên gặp mặt nữa, dù huynh gọi ta cũng sẽ không đến."

" Thụy Bích."

" Hoàng Duy, những gì huynh làm cho ta trước nay Thụy Bích vẫn chưa từng quên. Ta lúc nào cũng xem huynh như huynh đệ của mình, nhưng hiện tại mỗi người đã một chủ. Huynh trách ta cũng được nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất luận ai gây hại đến nhị hoàng tử, kể cả người đó có là huynh."

Hoàng Duy sau khi ngạc nhiên thì thở dài: " Hai năm qua đi ngươi thay đổi thật nhiều."

" Đúng vậy." Thụy Bích từ ngày đó đã có rất nhiều suy nghĩ khác: " Ta không còn là Thụy Bích khờ dại, cứ cho rằng có thể lặng lẽ từ một nơi nào đó nhìn theo nhị hoàng tử để người biết người sống tốt. Huynh cho rằng hai năm qua ở Gia Biên, ta đã nhìn thấy những gì và sống như thế nào?"

" sao cơ?"

" Người dân phải sống hèn mọn dưới đáy bùn lầy, họ nhờ vào nhị hoàng tử để vươn mình thoát ra khỏi đó để tiếp tục sống. Còn nhị hoàng tử thì sao? Ngươi phải nhờ vào ai?”

Y lại tiếp: “ Ta còn nhớ rất rõ đêm đó, thứ ta sợ hãi không phải là thi hài bị chém nát đến không thể nhìn rõ hình dạng, cũng không phải mùi máu tanh tưởi ở khắp mọi nơi, mà là nhị hoàng tử đang điên cuồng say máu. Người thậm chí còn không thể kiểm soát chính mình, không nhận ra bản thân mình là ai, đang
làm gì."

Thụy Bích lắc đầu: " Ta sẽ không tha thứ, không tha thứ cho bất cứ ai khiến nhị hoàng tử trở nên như vậy."

" Thụy Bích ngươi có biết mình đang nói gì không?"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hai ngày sau đó Thụy Bích nhận lệnh thay Thiên Vũ, đến chúc mừng thọ yến của Tĩnh Thái An cùng với Tĩnh Thất về phủ tướng quân, Đông Vương đích thân tiễn người ở cửa cung: " Thụy nhi, ta không thể đi cùng người,
phải biết tự chăm sóc mình."

" Thiên Vũ ca đừng lo cho Thụy nhi, chỉ qua ba ngày Thụy nhi lập tức trở về."

" Tĩnh Thất, y có tổn thất gì bản vương sẽ hỏi tội ngươi."

" Vương gia an tâm."

Vì từ hoàng cung đến tướng quân phủ cũng không xa nên Tĩnh Thất cùng Thụy Bích chỉ đi chung một con ngựa, y liên tục ngoái đầu vẫy tay với Thiên Vũ cho đến khi không còn nhìn thấy bóng cổng thành nữa mới thôi: " Đại ca, phụ thân có biết hay không?"

" Ta vẫn chưa nói việc đã tìm được đệ cho phụ mẫu, lần này trở về một phần muốn làm mọi người ngạc nhiên, ta cũng không muốn có quá nhiều người biết nên tốt nhất vẫn nên đợi lúc thích hợp."

" Đệ cảm thấy hồi hợp lắm."

" Còn huynh chỉ muốn nhanh chóng để mẫu thân được nhìn thấy đệ thôi, người lúc nào cũng nói với ta nhất định phải tìm được đệ."

" Mẫu thân!" Hai từ này khi bé lúc nào Thụy Bích cũng muốn được gọi, dù bị bắt nạt và đã rất nhiều lần cho rằng mình bị vứt bỏ y vẫn chưa từng có suy nghĩ trách móc họ.

" Giữ chặt ta."

" A....!" Tĩnh Thất đột nhiên quất roi ngựa tăng tốc nhanh hơn, làn gió thổi mạnh làm bung ra mái tóc của Thụy Bích bay toán loạn, y khì cưới xem ra đại ca của mình còn nóng lòng hơn.

Không lâu sau đó thì Tĩnh Thất cho ngựa dừng lại trước của phủ tướng quân, ngay lập tức có hai gia nhân chạy đến dắt ngựa: " Thiếu gia về rồi!"

" Phụ thân ta vẫn ở trong phủ chứ?"

" Vâng thiếu gia."

" Được rồi, đi thôi Thụy Bích."

Thụy Bích chậm chạp đi theo phía sau Tĩnh Thất, y nhìn khắp nơi trên đường đi, mọi ngóc ngách dù xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác thân thương. Đây là niềm vui khi sắp được đoàn tụ với gia đình mang lại cho mình chăng?

Cùng Tĩnh Thất đi vào đến đại sảnh, Thụy Bích cũng chỉ rụt rè núp phía sau, hắn phải
vỗ vai khích lệ: " Đừng lo lắng quá, không sao
đâu."

" Tĩnh nhi."

" Phụ thân."

Nghe tiếng nói âm trầm Thụy Bích lập tức xoay người, y nhìn thấy Tĩnh Thái An đang tiến lại gần mà lòng đầy hoang mang.

Đây là phụ thân của mình, trông không giống như tưởng tượng, người còn rất trẻ cũng rất
khôi ngô không giống những tướng quân oai vệ giữ tợn mà y thường nghĩ.

" Ta còn cho rằng ngày mai ngươi mới trở về, việc trong cung đều đã ổn định rồi chứ?"

" Phụ thân an tâm, hài nhi đã được Vương Gia cho phép. Yến thọ của người lẽ đương nhiên phải trở về sớm."

" Ngày mai mới là yến thọ, Đông Vương đã để người về, ngài rất chiếu cố tới ngươi."

Thái An chú ý đến thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh Tĩnh Thất mới mỉm cười: " Vị này là?"

" A....Thụy....Thụy Bích..!"

" Thụy Bích?" Thái An nhớ ra thị nô tên Thụy Bích, người này có rất nhiều lời đồn xung quanh Đông Vương: " Ra là người của Đông Vương điện hạ, vương gia thật có lòng."

" Ta..." Thụy Bích không biết phải nói như thế nào mới hợp lẽ để Thái An có thể hiểu ý của mình: " Thật ra..."

" Phụ thân, ở đây không thể nói chuyện, hay là vào thư phòng của người đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.