Không rõ Tĩnh Thất vì cớ gì phải cẩn trọng như vậy, Thái An liền cho rằng việc này liên quan đến Đông Vương mới gật đầu đồng ý.
Chờ khi vào đến thư phòng ông mới lên tiếng: " Thông thường sẽ không có người đến gần, có việc gì ngươi cứ nói đi."
Tĩnh Thất ra ý bảo Thụy Bích nói nhưng y lại cứ lập lờ không dám mở miệng khiến hắn phải hối thúc: " Thụy Bích, đưa phụ thân xem ngọc như ý của đệ."
Thụy Bích nghe lời Tĩnh Thất, lấy ra ngọc như ý lúc nào cũng mang trên người ra, tay vẫn còn run run nhẹ đi đến trước mặt phụ thân.
Tĩnh Thái An không nói một lời, hắn nhận lấy ngọc như ý có khắc chữ "Mạn" từ tay Thụy Bích.
Mảnh ngọc mà ngày đó đã chính tay hắn mang vào cho hài tử chỉ vừa mới lọt lòng cất tiếng khóc đầu tiên, đôi mắt đã chuyển đỏ đánh giá tiểu tử trước mắt, một hồi giọng Thái An đầy chua sót: " Mạn nhi? Ngươi chính là Mạn nhi?"
Xuân Nương từ lúc biết Bình Phi đến đều cảm thấy trong người buồn bực không vui, nàng vẫn trách y không nói một lời mang Tĩnh Thất đi tận mười mấy năm, đúng là càng nghĩ lại càng giận. Vừa đúng lúc gia nhân báo Tĩnh Thất về phủ, trong lòng nàng mới vui vẻ hơn: " Lan Mị, thiếu gia đã về tại sao vẫn chưa đến gặp qua ta?"
" Phu nhân, thiếu gia vừa về phủ đã cùng với lão gia vào thư phòng rồi ạ."
Xuân Nương nhăn mày: " Hắn chỉ mới trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-trong-mat-chi-con-co-nguoi/3187550/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.