Vân Sơ không biết con bé muốn làm gì, vội vàng đuổi theo, lại thấy tiểu cô nương tìm nha hoàn lấy một cái chén nhỏ, ngồi xổm trước một bụi hoa trong sân, đào một khối bùn đen kịt, hái hai mảnh lá cây, ngắt một đóa cúc, bắt một con trùng nhỏ, nhặt một viên đá cuội rồi trộn lẫn mấy thứ này với nhau.
Vân Sơ cảm giác bản thân như đang lạc trong sương mù.
Nàng lại thấy tiểu cô nương bưng cái chén nhỏ dơ dơ chạy đến bên mép giường của Sở Dực, không biết tìm ở đâu được một cái muỗng, múc một muỗng hỗn hợp kia đưa tới bên môi Sở Dực: “Phụ vương, uống, uống thuốc.”
Sở Dực rốt cuộc cũng hiểu tại sao người ta luôn nói nữ nhi là áo bông nhỏ.
Có thể có được một nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, không biết là phúc khí hắn tu được mấy đời.
Hắn nghĩ thầm, cho dù chén thuốc này có quái dị bao nhiêu thì bỏ vào miệng cũng sẽ rất ngọt ngào.
Cũng ngọt như thuốc tối qua Vân Sơ đút cho hắn vậy.
Sở Dực hé miệng.
Tiểu cô nương vui vẻ đút vào miệng hắn.
“Đừng uống.”
Vân Sơ vội vàng ngăn cản.
Nàng thật sự không muốn phá hoại hiếu tâm của Trường Sinh, lại cho rằng Sở Dực chỉ làm bộ phối hợp một chút, không ngờ nam nhân này lại há mồm uống thật...
Uống xong thứ đó dù không bị độc c.h.ế.t nhưng chắc chắn sẽ bị tiêu chảy, hắn vốn đang bị thương, cũng đừng khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng.
Sở Trường Sinh bị mẫu thân ngăn cản, tủi thân dẩu miệng.
“Trường Sinh, đây không phải thuốc, đây là đồ, đồ ăn vặt.” Vân Sơ vắt hết óc: “Chờ phụ vương con hết bệnh thì mới được ăn quà vặt.”
Đang nói thì Trình tổng quản cho người bưng thuốc lên.
Tiểu cô nương lập tức quên đi chén hỗn hợp kia, vui sướng hài lòng đút thuốc cho phụ vương.
Con bé vừa chạm tay vào chén thuốc đã rụt trở về, đáng thương nhìn Vân Sơ.
Vân Sơ thổi thổi ngón tay cho con bé, vô cùng bất đắc dĩ: “Con ngồi nhìn đi, để nương đút.”
Vân Sơ căng da đầu thổi thuốc, đưa tới bên miệng nam nhân.
Đôi môi nam nhân rất mỏng, viền môi nhìn như lưỡi d.a.o sắc bén, chính là một loại sắc bén bẩm sinh, vừa sinh ra đã có, nhưng lúc này lại trông rất nhu hòa.
Lúc Vân Sơ đút thuốc thì tiểu cô nương lại chạy ra sân nhặt lá rụng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thật ra căn phòng này không hề nhỏ, có thể nói là rất lớn nhưng Vân Sơ lại cảm thấy có chút chật chội.
Nàng mở miệng tìm đề tài: “Chuyện của Trâu gia là do Vương gia nhúng tay vào sao?”
“Vị Trâu phu nhân kia thích nâng cao dẫm thấp, nhưng cũng không nên đụng vào nàng... càng không thể bắt nạt Du ca nhi.” Sở Dực trầm giọng nói: “Nàng ta g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi thân sinh của mình, vốn là nên đền mạng, sống lâu nhiều năm như vậy là quá hời rồi.”
Vân Sơ khựng lại một hồi rồi lại tiếp tục đút thuốc.
Nàng đút xong chén thuốc thì mới đứng lên, Trình tổng quản lập tức đi vào: “Vương gia, tìm được thư đồng của Tạ gia rồi.”
Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống.
Năm năm trước nàng gả vào Tạ gia, nửa tháng đầu còn trông thấy một thư đồng hầu hạ bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, sau này không hiểu vì sao lại biến mất.
Quan hệ giữa nàng và Tạ Cảnh Ngọc lạnh nhạt, đương nhiên cũng không hỏi nhiều.
Không ngờ thư đồng này lại tham gia vào sự việc đêm động phòng năm năm trước...
Hai thị vệ áp giải thư đồng của Tạ gia vào sân.
Thư đồng kia cũng cùng tuổi với Tạ Cảnh Ngọc nhưng gương mặt phong sương của hắn ta khiến hắn ta trông có vẻ già hơn Tạ Cảnh Ngọc rất nhiều, cứ như người ba bốn chục tuổi. Vân Sơ ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngẩng đầu.”
Thư đồng run rẩy, ngẩng đầu nhìn thấy Vân Sơ thì lại hoảng sợ tới mức cúi gầm mặt xuống: “Phu nhân, không liên quan tới ta... là đại nhân ép ta làm như vậy, ta không có lựa chọn, chỉ có thể phục tùng... Cầu phu nhân tha cho ta!”
Thư đồng lắp bắp nói: “Là... là đại nhân muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu, ta muốn giữ mạng, chỉ, chỉ có thể đào tẩu!”
“Nói vậy thì ngươi cũng là người vô tội.” Vân Sơ cười châm chọc: “Chuyện tối hôm đó, ngươi cẩn thận thuật lại từng câu một cho ta.”
Nàng có thể đoán được tại sao thư đồng này lại rời đi, chắc chắn là hắn ta dùng chuyện đêm hôm đó uy h.i.ế.p Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Cảnh Ngọc muốn g.i.ế.c người diệt khẩu nên thư đồng mới đào tẩu.
Một đôi chủ tớ, không ai tốt đẹp gì.
Thư đồng quỳ rạp dưới đất nói: “Đại nhân sai ta mua thuốc bỏ vào rượu, khiến đám nha hoàn bà tử trong viện hôn mê, trong rượu hợp cẩn cũng có thuốc, sau khi phu nhân hôn mê, là ta cùng đại nhân đưa phu nhân lên kiệu của phủ Tuyên Võ hầu...”
Sở Dực nằm trên giường lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt của hắn dừng trên tay thư đồng, nếu ánh mắt có thể biến thành lưỡi d.a.o thì e là cánh tay của thư đồng này đã rơi xuống.
Thư đồng rùng mình, tiếp tục nói: “Người tiếp ứng ở phủ Tuyên Võ hầu chính là Tuyên Võ hầu và một nha hoàn, trừ bọn họ ra thì không còn ai khác.”
Đang nói thì một nữ tử bị bịt miệng đã ngã nhào tới chỗ thư đồng.
Vân Sơ uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Hai người các ngươi có nhận ra nhau không?”
Hai người liếc nhau, nhìn một hồi lâu mới gật đầu.
Nếu để nhận ra nhau thì chứng minh bọn họ không tìm nhầm người.
Vân Sơ nhìn Sở Dực: “Vương gia cho rằng nên xử lý thế nào?”
Sở Dực lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Không cần giữ lại thư đồng này.”
Vân Sơ gật đầu, nàng cũng có ý này.
“Phu nhân tha mạng, Vương gia tha mạng!” Thư đồng sợ hãi: “Tiểu nhân sẽ chôn chặt chuyện này ở trong bụng, sẽ không nói cho bất kỳ ai, cầu xin phu nhân Vương gia tha cho tiểu nhân một mạng...”
Hai cái thị vệ bịt miệng hắn ta, trực tiếp kéo người xuống.
Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy tất cả, sợ tới mức hoa dung thất sắc, cơ thể co cụm, không ngừng run rẩy.
Tuy trông nàng ta rất chật vật nhưng Vân Sơ vẫn có thể nhìn ra vài phần tư sắc.
Đây là nữ tử Tuyên Võ hầu chuẩn bị cho Bình Tây Vương, ý đồ để nàng ta trở thành mẫu thân của hài tử.
Vì chuyện này mà nữ tử đã ngủ đông trong một thôn nhỏ cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm suốt năm năm.
“Cứ giữ nàng ta lại đã.” Sở Dực lạnh lùng lên tiếng: “Cứ c.h.ế.t như vậy thật là quá hời cho nàng ta.”
Trình tổng quản vung tay, hai thị vệ kéo đi xuống, tiếng nức nở xin tha của nữ tử càng lúc càng cách xa.
Vân Sơ cũng không ở lại lâu, lập tức đứng dậy trở về viện của mình.
Chân trước nàng vừa đi thì sau lưng Trình tổng quản đã tới báo Ân tần đến, lập tức cho người đặt mấy chậu cây xanh to tướng che chắn chiếc cổng tò vò, tán cây xanh um to lớn, lá xanh chi chít, trên đất lại có thêm mấy chậu cúc, chiếc cổng kia đã bị che kín mít..
Ân tần lo lắng bước vào, ngồi ngay mép giường của Sở Dực.
Bà ấy một hai đòi xem miệng vết thương của Sở Dực, nước mắt lập tức trào ra: “Sao con dám đưa theo một mình Trình Tự đi diệt phỉ, nếu con c.h.ế.t trong tay thổ phỉ thì mẫu phi phải sống thế nào... Mẫu phi chỉ có thể trông cậy vào con, sau này trước khi con làm chuyện gì, có thể nghĩ đến mẫu phi một chút có được không...”
Ân tần khóc đứt ruột đứt gan.
Sở Dực chỉ cảm thấy đau đầu.
Chờ khóc đủ rồi, Ân tần mới dừng lại, dong dài nói: “Cũng may không bị thương vô ích, lần này con bắt sống phỉ vương, gần như là mạng đổi mạng, phụ hoàng con biết lúc trước ông ấy thu lại tinh binh diệt phỉ là một sai lầm nên đã bảo ta mang bảo kiếm đưa lại cho con.”
Đây là bảo kiếm hoàng đế ban cho Sở Dực năm hắn mười lăm, hắn vô cùng quý trọng, hiện giờ lại trở về với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]