“Chỉ là một chút phiền toái thôi sao?” Thính Vũ nhướng mày: “Người trên phố đều nói Vân tướng quân thông đồng với địch phản quốc, cấu kết với quốc vương Nam Việt, nếu không sao Hoàng Thượng lại thu hồi Vân gia quân?”
Vân Sơ nhìn Tạ Thế An: “An ca nhi, ý con thế nào?”
“Nếu tội danh thông địch phản quốc được chứng thực thì toàn gia sẽ bị trảm!” Tạ Thế An hít sâu một hơi: “Nhân lúc sự việc còn chưa rõ ràng, mẫu thân mau quyết định đi.”
Vân Sơ giả vờ lộ ra vẻ mờ mịt: “Quyết định gì?”
Tạ Thế An rũ mắt: “Viết thư đoạn thân, đoạn thân với Vân gia, như vậy thì dù Vân gia có bị hạch tội hay không, cũng không liên lụy tới mẫu thân.”
Mẫu thân và Vân gia đoạn thân xong thì mẫu thân sống là người Tạ gia, c.h.ế.t là ma Tạ gia, tài sản dưới danh nghĩa của mẫu thân đều thuộc về trưởng tử là hắn ta.
Vân Sơ cười.
Tạ Thế An đúng là lắm mưu nhiều kế.
Nàng còn chưa cùng xé rách da mặt với Tạ Thế An mà Tạ Thế An đã tính kế nàng như thế.
Nếu một ngày kia, mẫu tử biến thành kẻ thù...
Nàng không dám tưởng tượng con sói như Tạ Thế An sẽ xé xác nàng như thế nào...
Vân Sơ áp xuống tâm tư, mở miệng nói: “An ca nhi, ngươi chỉ là sợ Tạ gia bị liên lụy nhỉ.”
“Con chỉ lo lắng cho mẫu thân.” Tạ Thế An nhìn vào mắt nàng: “Ngoại công ngoại bà yêu thương mẫu thân như vậy, cũng có thể hiểu cho lựa chọn của mẫu thân.”
Nguyên thị nhẹ giọng nói: “Tạ gia không thể chịu đả kích nào nữa, Sơ nhi, con cất nhắc lời của bọn ta đi.”
Thính Vũ có chút vội vàng: “Phu nhân, thông đồng với địch phản quốc là tội tru di cửu tộc, tuy ngài là nữ nhi đã xuất giá nhưng cũng có thể bị liên lụy, cắt đứt quan hệ với Vân gia mới có thể giữ mạng.”
Nàng ta cũng không mong phu nhân c.h.ế.t đi, chỉ muốn phu nhân cắt đứt quan hệ với Vân gia mà thôi.
Bởi vì chỉ cần phu nhân vẫn còn là người Vân gia, dù phu nhân qua đời thì Vân gia vẫn có quyền lợi lấy hồi môn của phu nhân về.
Sau khi đoạn thân, chỉ cần phu nhân qua đời thì của hồi môn sẽ thành tài sản của Tạ gia, ít nhiều thì Doãn ca nhi cũng sẽ được chia một chút.
Giang di nương nhìn đám người trước mặt, lộ ra vẻ không thể tin: “Tạ gia từng nhận không ít thứ tốt từ Vân gia, hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện, người Tạ gia không nghĩ cách giúp Vân gia thì thôi, sao có thể bức bách phu nhân đoạn tuyệt quan hệ huyết thống...”
Thính Vũ ngắt lời nàng ấy: “Tạ gia hiện giờ già già trẻ trẻ, có thể có cách gì, trừ bảo vệ mình thì còn có thể làm gì?”
Giang di nương nhìn về phía Nguyên thị, Nguyên thị lập tức lảng tránh.
Lúc này, nàng ấy đột nhiên nhận ra những người chung sống với mình, mặc kệ là trưởng bối Nguyên thị, hoặc là Vũ di nương cùng lứa hay đám tiểu bối An ca nhi, một đám đều là thứ lòng lang dạ sói...
Nàng ấy lại làm người nhà của đám người này lâu như vậy...
“Ta đã hiểu băn khoăn của các ngươi.” Vân Sơ lắc lắc đầu.
Nàng vẫn luôn chờ một thời cơ tốt để lấy thư hòa ly ra.
Vốn tưởng rằng sau khi tin tức cha nàng xảy ra chuyện được chứng thực thì người Tạ gia mới bắt đầu làm khó dễ.
Thật không ngờ chuyện của Vân gia chỉ vừa lộ manh mối, người Tạ gia đã đứng ngồi không yên.
“Tạ gia quả thật không thể chịu nổi mưa gió gì nữa.” Vân Sơ nhìn đám người xung quanh: “Ta sẽ rời khỏi Tạ gia, sau này Vân gia xảy ra chuyện gì, tội lớn bao nhiêu thì cũng không liên quan tới Tạ gia.”
Nguyên thị ngây người: “Sơ nhi, con nói vậy là có ý gì?”
Vân Sơ giơ tay.
Thính Tuyết ở phía sau lấy một tờ giấy trong tay áo đưa qua đó.
Nàng mở giấy ra, ba chữ trên cùng là thư hòa ly khiến đám người Tạ gia vô cùng kinh ngạc.
“Thấy rõ hết chưa?” Thính Phong lạnh giọng mở miệng: “Phu nhân bọn ta... không, tiểu thư bọn ta đã sớm hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc, trên này là chữ ký và dấu vân tay của Tạ Cảnh Ngọc, lúc Tạ gia xảy ra chuyện, tiểu thư vốn đã có thể dùng thư hòa ly này rời khỏi Tạ gia, nhưng dù người Vân gia có tới đây, tiểu thư nhà ta vẫn không đi, vì cái gì, các ngươi nói xem là vì cái gì?”
Chất vấn luân phiên ập tới khiến cả đám người câm nín.
Nguyên thị vô cùng áy náy.
Sơ nhi cùng Tạ gia tiến lùi, Tạ gia lại bức bách Sơ nhi đoạn thân với Vân gia. Tạ gia thật không phải con người mà.
Bà ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Nguyên thị tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ: “Sơ nhi, thực xin lỗi, ta không nên...”
“Ta và Tạ Cảnh Ngọc đã sớm hòa ly, ta cũng đã nên rời khỏi nơi này từ lâu.” Trên mặt Vân Sơ không có chút gợn sóng: “Khi Tạ gia cần ta, ta nguyện ý cùng Tạ gia tiến lùi, nếu bây giờ Tạ gia đã không còn cần ta nữa, vậy ta phải đi thôi. An ca nhi, đã sắp đến sinh thần lần thứ mười ba của ngươi, ta đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi rồi, đành tặng ngươi trước vậy.”
Nàng bảo nha hoàn mang tới một chiếc bút lông: “Hy vọng ngươi có thể như chiếc bút này, bất khuất không ngã.”
Tạ Thế An vẫn không thể nào tiếp thu, tại sao trước khi c.h.ế.t phụ thân lại viết thư hòa ly cho mẫu thân...
Mẫu thân cứ rời đi như vậy, Tạ gia lại không chiếm được thứ gì.
Hắn ta rất không cam lòng.
Nhưng sau đó, hắn ta lại tự phỉ nhổ bản thân.
Mẫu thân đã chuẩn bị lễ vật cho hắn ta, còn hắn ta lại ngày ngày nghĩ cách tính kế mẫu thân...
Sao hắn ta lại là một người ích kỷ như vậy.
Bức tử thân nương, ép dưỡng mẫu rời đi.
Người như hắn ta sao xứng được sống trên đời...
“An ca nhi, sau này Tạ gia đành dựa vào ngươi.” Vân Sơ mở miệng: “Nếu gặp phiền toái gì thì có thể tới tìm ta...”
Ngay sau đó nàng lại cười khổ: “Thôi, vẫn là đừng tới tìm ta, miễn cho bị ta liên lụy.”
Nàng nói như vậy càng khiến Tạ Thế An áy náy hơn.
Hắn ta làm ra những chuyện như vậy mà mẫu thân còn suy nghĩ cho hắn ta.
“Chát chát chát!”
Hắn ta không nhịn được tự tát mình mấy bạt tai.
Hàng mi dài của Vân Sơ che dấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Hòa ly ngay lúc này, một là bịt miệng dân chúng trên phố, hai là khiến Tạ Thế An áy náy với nàng, áy náy dễ dàng tiêu tan hơn uất hận, nàng không hy vọng luôn có một con sói đói ẩn nấp trong bóng tối.
Vân Sơ cho người sắp xếp đồ đạc.
Vốn dĩ nàng đã thu xếp từ sớm rồi, đều đặt trong những hòm xiểng ở nhà kho, chưa đến một canh giờ, tất cả đều đã được dọn ra.
Nguyên thị khóc như suối: “Sơ nhi, có thể xem như thư hòa ly kia không tồn tại không, ta sẽ không ép con đoạn thân với Vân gia...”
Bà ta thật không thể tưởng tượng được ngày tháng Tạ gia không có Vân Sơ sẽ như thế nào, bà ta không biết phải làm sao để trải qua những ngày như vậy...
Thính Vũ đứng ngay cửa phủ, nhìn hạ nhân dọn hòm xiểng lên xe ngựa, sắc mặt càng ngày càng khó coi, những thứ đó vốn nên thuộc về Doãn ca nhi, bây giờ lại bị phu nhân mang đi hết, thật là không cam lòng, nàng ta làm sao mà cam tâm...
Vân Sơ rời đi ồn ào như vậy khiến đám người qua đường đều vây xem.
“Sao lại thế này?”
“Sao Tạ phu nhân lại dọn hết đồ đạc đi rồi?”
“Tình huống gì vậy?”
“Tiểu thư nhà ta hòa ly với Tạ gia.” Thính Phong đứng trên xe ngựa, lạnh lùng nói: “Là Tạ Cảnh Ngọc tự tay viết thư hòa ly, khi Tạ gia xảy ra chuyện, tiểu thư nhà ta không lấy ra, chỉ muốn cùng Tạ gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng bây giờ Vân gia xảy ra chuyện, Tạ gia sợ bị liên lụy nên đã ép tiểu thư nhà ta đoạn thân với Vân gia, lúc này tiểu thư mới không thể không mang thư hòa ly ra!”
“Trời ạ, Tạ gia quả thật không phải con người mà!”
“Tạ phu nhân... à không, hiện tại nên gọi là Vân tiểu thư hoặc là Vân nương tử, lúc đầu nàng bị nhà chồng ảnh hưởng, hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện, lại bị nhà mẹ đẻ liên luỵ, thật sự quá thảm.”
“Vân tiểu thư đối với Tạ gia không rời không bỏ, lại nguyện cùng Vân gia mưa gió cùng thuyền, thâm tình như thế, khí tiết như thế, không hổ là tấm gương cho quý nữ.”
“Cưới thê phải cưới người như nữ nhi Vân gia, tiếc là Vân gia sắp không xong rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]