Trương Ai Thống cảm nhận được ánh mắt ác độc từ những người xung quanh, bàn tay cầm đũa khẽ run lên, cậu biết, sau bữa ăn hôm nay, ngày tháng sắp tới của cậu sẽ không khác gì địa ngục.
Ăn cơm không nói đêm ngủ không mớ, một bàn sáu người im lặng động đũa, cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đây thôi, cho dù ngày sau thế nào thì cùng lắm cũng như trước kia, chỉ cần Trương Ai Thống cố gắng chịu đựng là được, nhưng trong lúc uống trà tráng miệng, Trương Bằng lại nói ra một câu khiến mẹ con Tô thị và cả Trương Ai Thống đều phải ngỡ ngàng.
“Năm nay A Nễ đã mười lăm sắp sửa sang mười sáu tuổi, nhưng tâm trí ngu dốt học mãi chẳng vào, mời nhiều thầy về dạy mà tới hiện tại nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, con trai của Bằng này không thể bất tài như vậy được, lần này ta đi tuần may mắn lập được công, thánh thượng ban cho ta một ân huệ, ta xin cho A Nễ được vào Đại Tự Viện học, vào đó rồi, cho dù ngờ nghệch đến cực điểm cũng trở nên thông minh sáng dạ thôi.”
Trương Bằng vừa dứt lời, người trong toàn sảnh đều giật thót mình, trong đó Trương Hải phản ứng dữ dội nhất, chỉ thấy gã ta đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Đó là trường dành cho hoàng tộc và con em quan lại, sao cha lại cho nó đi? Còn con thì sao?”
“Hỗn láo.” Trương Bằng vỗ mạnh xuống án kỷ rồi gầm lên.
Tô thị vội vàng kéo Trương Hải lại, giả vờ trách: “Con không được lớn tiếng với cha như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364604/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.