Nhưng không, Tô thị chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Trương Bằng, chỉ thấy ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tân, nói: “Nếu ngươi không muốn thì không cần ăn nữa, A Nễ là anh của ngươi vậy mà ngươi lại gọi nó là kẻ hầu, ai dạy ngươi thói hỗn xược như thế, hả?” 
“Là…” 
“Bẩm mình, là do em không tốt, không trông chừng kỹ thằng út để nó nghe lời bậy bạ từ kẻ hầu người hạ để rồi không biết trên dưới như thế.” 
Tô thị vội vàng chặn miệng của Trương Tân lại, đứa nhỏ này quá khờ, chắc chắn sẽ khai bà ta ra, chi bằng bây giờ cứ lùi bước trước. 
Nghĩ đến đây, Tô thị quay sang mỉm cười nói với Trương Ai Thống: “A Nễ à, con mau đi thay trang phục đi, đừng để cha và các anh chị em chờ.” 
Trương Ai Thống lặng lẽ chống đỡ cơ thể đứng dậy, cúi chào một cái rồi lê thân mình đau đớn đi ra khỏi phòng ăn. 
Bước chân của cậu lung lay như sắp đổ, nhưng không một ai tới đỡ, đám người hầu chỉ dùng ánh mắt dửng dưng pha chút khinh thường nhìn cậu, làm sao kẻ ở như chúng lại dám đối xử với chủ nhân của nhà mình như vậy, đương nhiên là vì có sự cho phép của Tô thị và sự thờ ơ của Trương Bằng rồi. 
Bề ngoài nhìn như Trương Bằng đang ra mặt đòi lại công bằng cho Trương Ai Thống, nhưng trên thực tế vết thương trên người cậu rõ mồng một, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ cũng vô cùng rõ ràng nhưng Trương Bằng lại làm bộ không thấy mà chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364603/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.