“Bất tường?” Trương Bằng nhướng mày hỏi lại.
“Linh Kha à, mình nói gì lạ vậy, có người mẹ nào lại đi nói con cái của mình là bất tường đâu chứ? Thân phận của A Nễ vốn nên được công khai với bên ngoài từ lâu rồi, chẳng lẽ trong thời gian qua, mình luôn giấu giếm sự tồn tại của nó sao?”
Tô thị nghe vậy vội vàng phủ nhận: “Không mình ơi, em nào giấu giếm sự tồn tại của A Nễ, chẳng qua nó khờ khạo không hiểu sự đời, cho nên em mới để nó trong phủ từ từ dạy dỗ, nhưng em bất tài không dạy được con khôn, là lỗi của em tất, cũng bởi vì em mà bây giờ mình muốn đưa con ra ngoài cũng không được, em có tội với mình.”
Nói đoạn, Tô thị bật khóc nức nở, bà ta giơ khăn tay lên lau khóe mắt, trông dáng vẻ cực kỳ yếu ớt đáng thương, quả nhiên chiêu này có tác dụng với Trường Bằng, chỉ thấy ông ta đứng dậy, vòng tay qua ôm lấy vai của thê tử, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu mình đã cố gắng hết sức, nhưng trong mấy đứa con chỉ có A Nễ là kém cỏi nhất, ta tin thân là mẹ, mình cũng không muốn vậy đúng không?”
Tô thị e lệ cúi đầu tựa vào lòng ngực của Trương Bằng, nhưng khi vừa khuất khỏi tầm mắt của ông ta, biểu cảm trên mặt bà ta lập tức trở nên hung dữ vặn vẹo, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Những lời Trương Bằng vừa nói nghe như âu yếm dịu dàng, nhưng thật chất chẳng khác gì mũi kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364605/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.