Nghe được tiếng cảnh báo trái tim Uyển Như căng thẳng, không tự chủ được ôm sát hông của Tiếu Dương, mà hắn không nói hai lời kéo dây cương lập tức mang theo hai người khác tiến vào con đường nhỏ bên hông rừng cây.
Khoảnh khắc đó, thân vệ dò đường kia cũng theo sát tới, sắc mặt như thường nhưng cánh tay thì mang theo loang lổ vết máu.
"Có bao nhiêu người?" Tiếu Dương giục ngựa bay nhanh, cũng không quay đầu lại hỏi.
"Hơn trăm." Người tới trầm giọng trả lời, lại bổ sung nói: "Giống như là tiên phong tinh nhuệ, đã theo kịp rồi."
"Tốt! Lần này sẽ cho bọn họ có đi không về -- dẫn vào trong trận!" Tiếu Dương vừa dứt lời lập tức đưa một tay lấy trường thương, đồng thời kéo dây cương trở về đường chính, còn dặn dò, "Như Nương, bên trái hông ta có một chiếc còi đồng, nang lập tức lấy ra dùng sức thổi hai ngắn một dài."
"Hả? Ờ!" Vốn hai tay của Uyển Như đã vòng ở ngang hông Tiếu Dương, vừa nghe hắn nói như vậy vội vàng ngăn chặn hoảng sợ trong lòng, lục lọi một lát sau khẽ run nhét chiếc còi vào trong miệng.
Nàng ra sức thổi, lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì, đang muốn lấy chiếc còi ra hỏi Tiếu Dương, lại nghe hắn phân phó nói: "Tiếp tục, lặp lại thổi hơn mười lần, tiết tấu hai ngắn một dài đừng thổi sai."
Hắn vừa dứt lời, Uyển Như đã nhìn đến mấy đầu mũi tên lóe ánh sáng lạnh bay sượt qua thân thể hai người "Vèo, vèo" hai tiếng sau đó cắm vào mặt đất, thậm chí nàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/92111/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.