Sau khi Tiếu Dương mang theo Uyển Như đi vào cửa thành thì theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tháp cao bên cạnh thành đã dấy lên khói báo động, ngoài ba mươi dặm ở phong hỏa đài trên dốc Sơn Linh cũng bắt đầu dâng lên khói đặc cuồn cuộn, khói thẳng tụ lên cao gió thổi không tán.
Mà bên trong thành là một mảnh nghiêm trang, ít đi người bán hàng rong, người đi đường, chỉ còn binh lính, hiển nhiên khi bọn họ lên đường lại mặt Tiếu Húc cũng đã bắt đầu hạ lệnh vườn không nhà trống, sơ tán dân chúng.
"Chúng ta đang trở về phủ sao?" Uyển Như nhìn về đường phố tiêu điều, nghe rõ ràng tiếng vó ngựa, không nhịn được than khẽ, "Đây chính là, cuộc chiến bảo vệ tổ quốc....."
"Chỉ là mở màn mà thôi, khói báo động vừa lên là không dễ dập tắt đâu." Tiếu Dương nhỏ giọng đáp lại, "Trước tiên ta đưa nàng về đã, chỉnh sửa một chút rồi phải đi doanh trại ngay. Như Nương, nàng đừng sợ, cũng chỉ là một bộ lạc Tây Nhung nho nhỏ mà thôi, không có việc gì."
"Ừ." Uyển Như cố gắng điều chỉnh vẻ mặt kéo ra một nụ cười trong còn khó coi hơn cả khóc, sau đó cảm thấy may mắn khi mình ngồi ở trước ngựa Tiếu Dương, hắn không nhìn thấy vẻ mặt.
Nàng sẽ không tin loại an ủi không chút ý nghĩa này đâu, binh cũng đã đến dưới thành rồi còn có thể không có việc gì sao? Aizz, nghĩ thông một chút thôi, dù sao mình đã chết qua một lần rồi, sống được lâu hay sống ngắn ngủi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/92112/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.