Thang máy tới, mở cửa, 5s sau đóng cửa, mang không khí trống không trở lại tầng 1, im lặng đứng ở vị trí của nó, chờ lần sau được gọi.
Quá trình này, đều được Lộ Nam xoay lưng về phía cửa, mặt nhìn thang máy nhìn thấy.
Chuyến sau? Cô cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển: "Nhưng mà... không ấn phím xuống, chuyến sau vĩnh viễn sẽ không chủ động lên."
Cô biết mặt mình hây hây đỏ, nhưng này không phải xấu hổ, chỉ là adrenalin phát tán mà thôi - [Mà thôi! Bình tĩnh, Lộ Nam, đừng sợ.]
Trần Kiêu mỉm cười, kéo gần khoảng cách lại chút, tay phải nâng gáy Nam Nam, cúi đầu dán môi cô, nhỏ giọng thì thầm: "Vậy lát nữa lại ấn, được chứ?"
Chậc, vẫn còn phong độ thân sĩ trước sau như một - có cái rắm! Tuyệt đối là giả vờ!
[Nói chuyện thì cứ nói, lại gần thế làm gì, cũng không sợ lác mắt.] Lộ Nam không cam lòng yếu thế lườm lại, mạnh miệng: "Em cảm thấy có thể."
Lúc nói ra còn hơi giương khóe miệng, thế là khoảng cách giữ hai người lại sít gần hơn.
Lộ Nam thừa nhận, cô có ý "khiêu khích", nhưng cô không lùi bước đâu.
Còn chưa dứt lời, những lời còn lại cũng biến mất trong bờ môi.
Cảm giác chưa nói xong đã bị chặn ngang, bờ môi tê dại, dường như thông qua lôi kéo như tơ, trực tiếp tê dại vào trong lòng.
Cảm nhận là lẫn nhau, Lộ Nam cảm thấy gì, hiện giờ Trần Kiêu cũng đồng dạng cảm thấy y hệt.
Trần Kiêu ánh mắt u tối, tay trái thuận thế bóp eo cô.
Anh ấy tấn công mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281271/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.