Lộ Nam nhớ lúc đọc ngôn tình hay xem phim, tình tiết không thích nhất chính là có nhân vật có chuyện không làm rõ, che che giấu giấu dẫn đến hiểu lầm về sau.
Có thể hiểu phim ảnh thì phải có xung đột nghệ thuật, nếu không cả quá trình có vẻ bình thản tẻ nhạt.
[Nhưng ta không phải nghệ thuật, là cuộc sống. Thuận buồm xuôi gió xuôi theo Thần Tài mới là lý tưởng của ta.]
Về công, Trần Kiêu là người đứng đầu tập đoàn trong tương lai, là "Bá Nhạc" của cô.
Về tư, anh ấy trước kia là bạn tốt, bây giờ là bạn trai của cô.
Mặc kệ xuất phát từ lý do nào, đều nên kịp thời khơi thông.
Đã quyết định làm người yêu, đó chính là muốn vui vẻ, Lộ Nam muốn tránh hiểu lầm vô vị giữa hai người.
Vì thế, cô nói thẳng: "Ý em là, năm nay em muốn nhận tiền thưởng, hơn nữa khi hợp đồng hết hạn, sẽ không gia hạn quá dài."
Trần Kiêu "ừ": "Kỳ thực anh cũng lờ mờ đoán được." Từ khi cô chủ động hôn anh.
Lộ Nam tiếp tục dò hỏi: "Hi vọng quyết định của em sẽ không khiến anh khó chịu."
"Sao có thể? Công ty quy định như thế, năm nay chọn tiền thưởng hay chia hoa hồng đều là lựa chọn của em." Trần Kiêu chân thành nói: "Còn gia hạn hợp đồng thế nào, "Luật lao động" có văn bản rõ ràng, đôi bên tuân theo nguyên tắc công bằng, bình đẳng tự nguyện, hợp đồng dài ngắn thế nào là tự do và quyền lợi của em. À, ban Tài nguyên nhân lực phỏng chừng sẽ đau đầu - nhưng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281270/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.