Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Tôi thầm chửi thề một câu rồi với tay nhấn nghe máy. Một giọng nói mang theo sự vui mừng, hí hửng vang lên. Khỏi nhìn tên tôi cũng biết là ai gọi, ngoại trừ Mộc Huy ra thì còn có thể là ai chứ?
‘‘Mới sáng sớm đã muốn phá giấc ngủ của mình rồi à Mộc Huy?’’
‘‘Gì ai biết gì đâu.’’
‘‘Chắc mình tin. Mà cậu gọi có chuyện gì vậy?’’
‘‘Cậu chưa biết tin gì à?’’
‘‘Gần biết rồi.’’
‘‘Chuyện là Đào Diệu đi du lịch về rồi đó, trùng hợp căn hộ mình mới thuê đối diện với căn hộ của tòa nhà mà cô ta đang ở.’’
‘‘Ừ, rồi sao?’’
‘‘Mình đã mua một ống nhòm về để xem, cuộc sống của cô ta có vẻ nhộn nhịp.’’
‘‘Vậy thì liên quan gì đến mình?’’
‘‘Mình tìm thấy kẻ tình nghi rồi!’’
Nghe đến đây tôi tỉnh ngủ ngang luôn, hỏi lại Mộc Huy:’‘Thấy rồi? Ai!?’’
‘‘Trong số những người ghé vào căn hộ của cô ta thì mình thấy có anh em ‘‘tốt’’ lúc trước của cậu. Trông có vẻ vừa làm việc xấu.’’
‘‘Là đứa nào?’’
‘‘Trương Thâm.’’
‘‘Đừng bảo là còn có cậu nhóc nhìn nhỏ tuổi hơn tụi mình đi cùng anh ta nữa nhé?’’
‘‘Sao biết hay vậy? Cậu trốn dưới gầm giường nhà người ta à?’’
‘‘Không hẳn, linh cảm mách bảo đấy.’’
‘‘Vậy cậu có muốn qua xem chút không?’’
‘‘Khỏi, mình có việc cần làm rồi.’’
‘‘Việc gì?’’ Mộc Huy tò mò hỏi, một người ‘‘thất nghiệp’’ như Miên Nam thì có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3439894/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.