‘‘Mà sao Thần Thần biết vậy?’’ Tôi hỏi anh.
‘‘Phía cảnh sát gửi cho anh camera đoạn đường mà Nam Nam gặp tai nạn. Hiện giờ bên cảnh sát vẫn đang tìm kiếm hung thủ. Có lẽ sẽ khá lâu.’’
‘‘Ừm… Mộc Huy, cậu có nhìn thấy người đã gây ra tai nạn không?’’
‘‘Mình gần thấy rồi, chứ thấy thì mình đã đi kiện cô ta lâu rồi.’’
‘‘Chờ đã, cô ta?’’
‘‘Ừ, mình đoán vậy. Mặc dù người đó đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm kín mít nhưng trông có vẻ giống con gái.’’
‘‘Nếu là con trai thì sao?’’
‘‘Thì mình chịu thôi chứ biết sao được.’’
‘‘Nói như nói.’’
‘‘Nói không như nói thì nói như hát à Miên Nam?’’
Đêm nay, không biết vì lí do gì khiến Mộc Huy nổi hứng lôi cả ba đứa đang nằm ngủ ngon lành trong chăn ấm là tôi, Thần Thần và Thẩm Tư dậy để ngắm sao. Trong khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng, não chưa kịp quay về thì Mộc Huy đã kéo chúng tôi lên trên tầng thượng.
Trời thì lạnh như muốn biến chúng tôi thành những tảng băng hình người nhưng Mộc Huy lại vui vẻ nói:
‘‘Ấm nhỉ?’’
‘‘Ấm cái con khỉ nhà cậu, trời này mà ấm thì trời thế nào mới gọi là lạnh?’’
‘‘Tại cậu chưa mặc áo ấm đó chứ.’’ Mộc Huy bĩu môi đáp lời tôi, người dựa vào Thẩm Tư đang đứng bên cạnh.
‘‘Cậu đùa mình à? Nửa đêm kéo nhau lên đây, còn không cho người ta có thời gian mặc áo mà giờ còn trách ngược?’’
‘‘Ủa vậy hả? Xin lỗi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3428599/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.