‘‘Cuối cùng cũng vào nhà rồi.’’ Tôi vươn vai một cái rồi đi lại hạ cánh nghỉ ngơi ngay trên sofa.
Nằm trên sofa dù hai mắt đã nhắm lại nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt ‘‘kì thị’’ của đứa bạn thân nối khố Châu Mộc Huy. Cuối cùng sau hơn hai phút nhắm mắt thì tôi cũng chịu ngồi dậy, chấp nhận số phận hai mắt muốn nhắm lại nhưng không thể ngủ.
‘‘Ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà.’’
‘‘Dọn dẹp các thứ gì đó đều được nha, không bày ra là được.’’
‘‘Cậu hay nhỉ Miên Nam? Ngứa đòn rồi?’’
‘‘I’m fine.’’
‘‘Kệ cậu đó.’’
‘‘Tùy cậu thôi, lát nhớ trả tiền ngồi nhờ.’’
‘‘Cái!? Cậu muốn ăn gối sao?’’
Mộc Huy đang cầm cái gối tính đánh tôi thì bị Phó Đông Thần ngăn lại, anh cầm cái gối để sang một bên rồi bế tôi sang bên kia ghế ngồi cùng anh. Nói ngồi cũng không hẳn, vì chỉ có anh ngồi thôi. Còn tôi thì ung dung thong thả gối đầu lên đùi anh mà hưởng thụ cảm giác được chăm sóc như em bé.
Thời gian cứ nhàm chán trôi qua, chuyện hay chỉ bắt đầu khi màn đêm buông xuống.
‘‘Hú, cả nhà, chơi thật hay thách đi.’’ Mộc Huy lên tiếng.
‘‘Không em ơi.’’ Tôi đáp lại với giọng trêu đùa.
‘‘Em em con c*c, có chơi không hay để tớ cho cậu ngắm gà khỏa thân?’’
‘‘Chơi thì chơi, người gì mà dữ hơn hổ.’’
‘‘Thích vậy đó, được không?’’
‘‘Không.’’
‘‘Ai cho mà không, nín liền.’’
‘‘Riết rồi không biết ai là chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3424424/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.