‘‘Mộc Huy sao rồi anh?’’
‘‘Mộc Huy?’’
‘‘Vâng, cậu ấy sao rồi?’’
‘‘Không được may mắn như Nam Nam.’’
Nghe đến đây, người tôi bỗng cứng đờ, vì sao lại là không được may mắn như tôi? Chẳng lẽ cậu ấy…?
‘‘Cậu ấy… Khi nào?’’
‘‘Hửm?’’
‘‘Cậu ấy ra đi khi nào? Sao em không biết?’’
‘‘Ra đi cái gì?’’
‘‘Chẳng phải anh bảo cậu ấy không được may mắn như em sao?’’
‘‘Đúng vậy.’’
‘‘Vậy cậu ấy ra đi khi nào!?’’ Tôi kích động hỏi anh, nước mắt không kìm được lăn xuống gò má.
‘‘Nam Nam sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?’’ Anh dịu dàng hỏi tôi, vừa hỏi vừa lau nuớc mắt cho tôi, rồi anh cúi xuống hôn lên môi tôi, cái hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.
‘‘Hu hu, Mộc Huy, sao cậu bỏ tớ sớm thế!?’’
‘‘Nam Nam đừng lo, không lâu nữa cậu ta sẽ tỉnh thôi.’’
Lúc này, giọt lệ định tuôn ra bỗng dưng chảy ngược vào trong, tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
‘‘Người ch*t thì tỉnh dậy kiểu gì?’’
‘‘Ai bảo với em cậu ta ch*t rồi?’’
‘‘Anh vừa bảo cậu ấy không may mắn như em mà?’’
‘‘Thì đúng là thế, cậu ta bị nặng hơn em mà.’’
‘‘Anh nói làm em cứ tưởng…’’
‘‘Tưởng gì mà tưởng, em toàn nghĩ linh tinh thôi.’’
‘‘Tại anh nói không rõ chứ…’’
‘‘Rồi rồi, tại tôi.’’
‘‘Không tại anh chẳng lẽ tại em?’’
‘’… Em có muốn ăn táo không?’’
‘‘Em muốn đánh anh.’’
‘‘Vậy em ăn cam nhé?’’
‘‘Em muốn đấm anh.’’
‘‘À,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3422813/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.