Dọc theo đường đi, La Tiểu Nặc dùng thân hình thấp bé của mình đỡ cậu bé choai choai đi về. Thỉnh thoảng miệng lại nói lầm bầm, cậu bé này thoạt nhìn nhỏ con, đỡ dậy sao lại nặng thế nhỉ. Xong chuyến này, mỡ trên người chắc sẽ ít đi vài cân. Còn một đoạn không xa là đến lều chiên, La Tiểu Nặc đi một mình ở giữa nơi núi rừng hoang vu này, trong lòng cũng có phần sợ. Hát một bài để tăng thêm can đảm: "Đứng lên, không muốn làm nô lệ mọi người, đem xương máu của chúng ta xây dựng Trường Thành mới của chúng ta...
! . . . . . ." Đang lúc La Tiểu Nặc hát hết sức hăng hái, một giọng nói u ám vang lên bên người cô: "Này, đừng có gào thét rồi lại gào thét nữa, lang sói gì cũng đều bị cậu gọi tới rồi".
"A, có ma......" La Tiểu Nặc thét lên kéo Đường Vĩ đang muốn chạy trốn, lúc này chính là thi thể mà La Tiểu Nặc đang kéo Đường Vĩ lên tiếng "Tôi đang ở bên cạnh cậu, đừng lôi cánh tay tôi nữa, sắp gãy rồi".
Lúc này La Tiểu Nặc mới kịp thời phản ứng thì ra là Đường Vĩ. "Này, cái cậu này tỉnh lại cũng nên nói từ sớm chứ, muốn hù chết tôi à". Vội vàng cầm lấy cánh tay của cậu ta nhấc lên, ghét bỏ hất ra khỏi bả vai cô.
Đường Vĩ bị Tiểu Nặc thả cánh tay ra, cảm thấy bước chân có phần không ổn định đứng không vững, La Tiểu Nặc tức giận quay lại, đỡ cậu ta đứng vững.
"Ha". Đường Vĩ khẽ một cười tiếng.
La Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/34709/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.