Cuộc hành trình đến Tây Tạng với chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng lặng lẽ kết thúc, mặc dù Đường Vĩ và La Tiểu Nặc hai người gặp mặt nhau nhưng vẫn không hợp nhau, tuy nhiên rõ ràng ý đối địch cũng giảm bớt không ít. Máy bay của du lịch đoàn rốt cuộc đã tới sân bay thành phố X, La Tiểu Nặc vừa xuống máy bay chưa nhìn rõ đã bị người ta ôm lấy. "Con gái bảo bối của cha ơi, rốt cuộc con cũng trở về, cha vậy mà nhớ con muốn chết". Giọng nói phóng đại của cha La vang lên bên cạnh Tiểu Nặc, làm chấn động lỗ tai cô vang lên ong ong. La Tiểu Nặc vừa định há mồm nói cái gì đó, thân thể chợt nghiêng một cái, lại bị kéo vào trong ngực một người khác. La Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn lên, à, thì ra là mẹ. Mẹ La nhanh chóng sờ nắn hai cánh tay của La Tiểu Nặc, trên dưới dò xét cẩn thận. "Ôi chao, ông nhìn đi, ông nhìn đi, vừa mới đi ra ngoài có mấy ngày, đã trở nên vừa đen vừa gầy, lão La, đều tại ông đáp ứng ý kiến tồi tệ này, để Tiểu Nặc một mình đi du lịch, lại còn đi Tây Tạng xa như vậy, ông nhìn đi, đứa bé này cả người dáng vẻ cũng đều thay đổi. Đều là ông làm hại". Mẹ La vừa đau lòng ở trên người Tiểu Nặc trái sờ, phải sờ, vừa ngoảnh mặt về phía cha La oán trách. Cha La vô tội quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tiểu Nặc, La Tiểu Nặc thương mà không giúp gì được cố nén cười lắc đầu một cái. Một góc sân bay đều lây không khí ấm áp của một nhà ba người, hành khách bên cạnh đi qua đều lộ ra ánh mắt hâm mộ. La Tiểu Nặc bị cha và mẹ vây quanh đi ra phía ngoài sân bay, trong lúc vô tình cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Đường Vĩ một mình kéo một cái va ly nho nhỏ, ở giữa đám người đến người đi như lạc lõng đứng lặng lẽ cúi thấp đầu. Khi chung quanh cậu ta đều là cảnh người thân ôm nhau, hình ảnh nụ hôn nồng nhiệt của những người yêu nhau, sống động vui vẻ như thế, nhưng đều không liên quan đến cậu. Nhìn lại, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là màu sắc sinh động, chỉ có cậu bé nho nhỏ trong một góc là đối lập, tràn ngập nồng đậm sự bất lực và bi thương. Trong lòng La Tiểu Nặc căng thẳng, bước chân cũng không chậm lại. Vết thương sâu trong lòng cô như còn đang mơ hồ đau, nhắc nhở cô người đó đã từng là tất cả, nhưng cậu ta, cậu ta còn là đứa bé. Mà đứa bé đó ở đây cũng đã từng trải qua cái loại cực kỳ đau đớn trong lòng, cô thật không có cách nào coi như không thấy. La Tiểu Nặc muốn đi qua nói vài câu, nhưng cô có thể nói cái gì đây? Trước mặt sự đau khổ này, tất cả lời nói có vẻ đều thiếu sức thuyết phục. "Tiểu Nặc, con làm sao vậy?" Mẹ La lo lắng nhìn La Tiểu Nặc đang nhíu chặt chân mày. La Tiểu Nặc nhìn ánh mắt quan tâm cha mẹ, chợt hiểu. Có lẽ bây giờ cậu ta cần cũng chỉ là một chút xíu ấm áp, cho dù là một chữ một câu cũng có thể kéo cậu ta ra vực sâu tuyệt vọng đó. La Tiểu Nặc khẽ mỉm cười nhìn về phía cha mẹ, lắc đầu một cái, chỉ chỉ phía trước nói: "Cha, mẹ, con không sao, con nhìn thấy một bạn học của con, con muốn đi chào hỏi cậu ấy một lát mới quay lại". Cha La và mẹ La hiểu rõ cười nói: "Vậy con đi đi, đừng nói chuyện quá lâu đấy, cha mẹ ở trong xe bên ngoài kia chờ con nhé". Nói xong quay đầu lại đẩy hành lý đi ra phía ngoài sân bay. La Tiểu Nặc móc từ trong ba lô một tập giấy ghi chép, lấy thêm chiếc bút nữa. Cúi đầu suy tư một lúc, đặt bút viết nhanh. Hô, tốt lắm. La Tiểu Nặc gấp mảnh giấy kia vào đi tới chỗ Đường Vĩ. "Này, còn ngẩn ngơ đứng ở đây làm gì. Không thấy tất cả mọi người đi rồi à?" La Tiểu Nặc lấy tay chọc chọc lưng Đường Vĩ nói. Đường Vĩ có chút mê mẩn nhìn La Tiểu Nặc: "Không phải cậu đã đi rồi sao?" "Khụ khụ, bỗng nhiên muốn đi nhà cầu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cậu thẫn thờ đứng ở chỗ này". Sắc mặt La Tiểu Nặc lúng túng, có chút xấu hổ cười khan nói. "Phải rồi, cái này là tôi tùy tiện viết, cậu giúp tôi nhìn xem ngữ pháp có sai chỗ nào không?". Đường Vĩ nhận lấy tờ giấy nhỏ, chỉ thấy trên đó viết hai dòng Anh văn "For all pain helps to make us rise, however much we may hate it at the time. So our destiny offers not the cup of despair, but the chalice of opportunity. So let us seize it, not in fear, but in gladness. R. M. Nixon" (Tất cả sự đau khổ đều giúp chúng ta hăng hái tiến về phía trước, bất luận lúc ấy chúng ta oán hận nó bao nhiêu. Số phận cho chúng ta không phải sự chán chường nản trí, mà là cơ hội tiến lên. Vì vậy, làm cho chúng ta không hề sợ hãi chút nào, lòng tràn đầy vui vẻ mà nắm vận mệnh trong tay------ Nixon) Đường Vĩ đọc tờ giấy nhỏ xong, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn La Tiểu Nặc, lại thấy cô đang đứng nhưng tay chân luống cuống, trên mặt hiện lên một mảng hồng đáng ngờ, trong lòng không khỏi ấm áp, nét mặt vốn không có cảm xúc gì trên mặt lại kéo ra một nụ cười. Cậu ta lạnh nhạt nói: "Hình như không có vấn đề gì đâu”. "Khụ khụ, không có vấn đề gì sao, không có vấn đề là tốt rồi. Cha mẹ tôi vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi nữa, tôi đi trước nhé. Cậu... cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe nha. Còn nữa, hẹn gặp lại". La Tiểu Nặc có chút hốt hoảng phất tay một cái rồi chạy trối chết. Đường Vĩ nắm tờ giấy nhỏ trong tay, nhìn bóng lưng La Tiểu Nặc vội vã rời đi, khóe miệng cong lên mức độ càng lớn. Cậu nói nhỏ một câu: "Cám ơn". Cẩn thận từng li từng tí gấp tờ giấy nhỏ bỏ vào trong ví tiền, trái tim đang đắm chìm trong bóng tối của cậu dường như phát ra một tia sáng ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]