La Tiểu Nặc ăn xong món chân giò đường phèn hằng nhung nhớ, về đến trong nhà, nằm trên ghế sa lon hú lên một tiếng thỏa mãn.
"Tiểu Nặc, về rồi à, mau nói cho mẹ biết, đạt thành tích gì thế? Thi đỗ lên trung học rồi nhỉ". Mẹ La vừa thấy Tiểu Nặc vào cửa, đã hỏi.
"Thành tích cũng tạm ổn, điểm cũng tàm tạm, thành tích đứng thứ hai, cũng vào được lớp thực nghiệm trung học Tử Dương." La Tiểu Nặc miễn cưỡng trả lời.
"Xếp thứ hai? Lớp thực nghiệm trung học Tử Dương, trời ạ!" Mẹ La thét một tiếng kinh hãi bưng lấy mặt của Tiểu Nặc nhìn trái nhìn phải: "Đây là Tiểu Nặc nhà mình sao? Từ khi nào đã giỏi như thế này rồi? Thật sự là mới một thời gian thôi đã phải nhìn với con mắt khác xưa. Đây thật là một tin tức tốt vô cùng! Không được, mẹ phải gọi điện thoại nói ngay cho cha con biết, để ông ấy lập tức trở về tổ chức ăn mừng cho Tiểu Nặc của chúng ta". Mẹ La hưng phấn đến nỗi lời nói không được mạch lạc, rồi tay chân luống cuống đi gọi điện thoại cho cha La.
La Tiểu Nặc không biết nói gì nhìn bộ dạng mẹ huơ tay múa chân, lúc này cộng hai mươi lăm tuổi của kiếp trước với mười hai tuổi của kiếp này cũng thành ba mươi bảy tuổi rồi, nếu vẫn không thể thi được thành tích tốt, chắc cô phải dđlqđ tìm miếng đậu hũ đập đầu chết thôi. Nhưng cha mẹ đều ở bên cạnh mình cảm giác thật tốt. Những thứ khác cô đều không để ý. La Tiểu Nặc thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/34707/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.