Edit: hochi
Bạch Yến Linh nghe xong lời này sắc mặt trở nên tái mét, người chung quanhcũng xôn xao một trận. Dù sao đây cũng là năm đầu trung học, mọi chuyệnồn ào đến nỗi phải nghỉ học hay quỳ xuống xin lỗi cũng là lần đầu tiênnhìn thấy. Quách Văn Văn đi tới bên cạnh La Tiểu Nặc, nhẹ nhàng giậtgiật vạt áo của cô, lo lắng nhìn La Tiểu Nặc. Đây là lần đầu tiên côthấy tính khí La Tiểu Nặc bùng nổ lớn như vậy, đối với chuyện để BạchYến Linh quỳ xuống nhận sai này cô cũng không có ý kiến gì, loại ngườinhư vậy không dạy cho một bài học die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thì khôngbiết. Nhưng ngộ nhỡ Tiểu Nặc thua phải nghỉ học, chuyện này chẳng phảiquá lớn rồi sao? La Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn Quách Văn Văn, nhìn thấycô lo lắng, cũng biết cô đang lo lắng chuyện gì, Tiểu Nặc cười với Quách Văn Văn, dùng tay nhẹ nhàng cầm tay của cô, ánh mắt kiên định. Tronglòng La Tiểu Nặc hiểu rõ ràng một điều có lẽ thấy mình không nóng khônglạnh mềm lòng dễ khi dễ, nhưng cho tới bây giờ cô không phải là loạingười nhẫn nhục chịu đựng. Tôi đã định không so đo tất cả mọi chuyệnkiếp trước, nhưng cô vẫn không buông tha tôi, nếu đã như thế vậy cô hãyngồi vững để chuẩn bị chịu đựng tất cả. La Tiểu Nặc nhìn thẳng vào BạchYến Linh, lần này nàng sẽ không trốn tránh nữa. Quách Văn Văn nhìn ánhmắt Tiểu Nặc kiên định, buông xuống tảng đá lớn kia, cô vỗ vỗ bả vaiTiểu Nặc rồi đứng ở phía sau lưng cô, La Tiểu Nặc không quay đầu lại,đưa tay hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/1897090/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.