Edit: hochi
Cái gọi là cây ngay không sợ chết đứng, chuyện chưa từng làm dù cô ta có ba hoa chích chòe xong cũng không ảnh hưởng gì. La Tiểu Nặc rất tin tưởng điều này, cho nên cô chẳng sợ gì, cô lặng lẽ đi ra khỏi chỗ tối trên hành lang, chân tướng chỉ có một, nó vĩnh viễn thành thật như đứa bé đứng bên cạnh.
Đuôi mắt Quách Văn Văn liếc một cái đã thấy La Tiểu Nặc, cô gấp gáp đánh ánh mắt về phía La Tiểu Nặc, ý bảo cô đi chỗ khác nhanh lên, đừng khuấy động bãi nước đục vào thời điểm này. Lúc này, đứng ở bên cạnh Quách Văn Văn em gái lớp dưới cũng phát hiện vẻ mờ ám của Văn Văn, làm ra vẻ không để ý thốt lên một câu: “Ơ, chị, chị đang chào ai đấy ạ? À là chị bên đó sao? Là ai vậy ạ?”
Giờ phút này Quách Văn Văn hiểu rõ một điều và thật sự rất giận bản thân có mắt mà như mù, sao lại cùng con sói đáng khinh này trò chuyện được chứ? Thật hận không thể đập chết cô bé này giống như việc đập chết con ruồi trên tay. Đáng tiếc đã không kịp nữa. Mọi người chung quanh nhìn theo ngón tay em gái lớp dưới, lập tức thấy nhân vật bọn họ đang thảo luận —— La Tiểu Nặc.
”Là cô ta, là cô ta, cô ta chính là La Tiểu Nặc“.
”Thì ra là cô ta à! Xem ra cũng bình thường thôi“.
”Đúng vậy, cậu nói hạng người như thế sao lại học giỏi hơn người khác, đánh chết tôi cũng không tin“.
”Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/1897089/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.