Vu Tử Ân nghiêm túc không cần thiết giải trí với một kẻ ngốc như anh, nhưng khi nhìn vào ánh mắt mong chờ lại thuận miệng kêu lên hai tiếng
" Bạn học " Dứt câu liền đi về phía nhà tắm.
Lăng Triệt trầm mặc một chút liền cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, cũng im lặng không phân tích thêm, lại quay lưng nhìn cửa nhà tắm đang đóng chặt bên trong, Anh quay người rời đi.
ngày Hôm sau Vu Tử Ân đã thay quần áo chuẩn bị cho cuộc hẹn với lí tín, đột nhiên lại nhìn chằm chằm lăng Triệt ngồi trên sopha
" Anh có muốn đi cùng không? dù sao cũng không thể vứt anh ở lại đây mà "
Lăng Triệt không nói gì lại đứng lên
Vu Tử Ân cùng anh ngồi xe đến trung tâm thành phố cũng mất 3:00, ngồi xe lâu nhưng vậy mông của Vu Tử Ân đã mỏi đến mức không chịu được, liên tục điều chỉnh tư thế
Lại quay đầu nhìn Lăng Triệt, anh ta đã ngồi một tư thế suốt 3 giờ đồng hồ rồi, rốt cuộc anh là cái thứ gì không biết
nhìn bánh xe đột nhiên lăn chậm lại, Vu Tử Ân quay đầu nhìn về Lăng Triệt dặn dò " không được đi xa tôi đó "
cậu xuống xe, anh cũng rời xuống nhìn bóng lưng nhỏ nhắn trước mắt Lăng Triệt lại nở ra nụ cười nhạt, rất nhanh lại tan biến không dấu vết
Tay nắm lấy đuôi áo cậu chẳng khác gì một đứa trẻ bám mẹ, một đứa trẻ bên đường nhìn thấy cũng nắm lấy tay mẹ của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ben-chong-ngoc/2777480/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.