Vu Tử Ân kéo anh vài phòng vệ sinh lại không ngừng mắng " sao có ly nước cũng làm đổ thế, thực sự không thể yên tâm để anh một mình "
Vu Tử Ân một bên kéo áo mặc trên người Lăng Triệt vào bồn rửa tay để giặc đi vết nước màu đỏ. Lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt uất ức kia
" Tôi cũng chưa trách anh, anh uất ức cái gì? giống như tôi bắt nạt anh à? "
Lăng Triệt bị mắng trách cũng đứng im mà nghe không bỏ sót một chữ nào, Đôi môi run lên từng câu từng câu lắp bắp như một đứa trẻ tập nói vang lên.
" Ngư..người.. xấu.."
Vu Tử Ân bất động một lúc lâu mới khó hiểu ngẩng mặt, Bộ dạng có chút không tin vào tai mình, Lăng Triệt vừa rồi lên tiếng nói sao? Cậu là không nghe nhầm chứ
" Anh nói cái gì, nói lại tôi nghe xem " Vu Tử Ân đứng đối mặt khó tin vào hỏi lại một lần nữa, Lăng Triệt cúi đầu nhìn giày của mình, một giọng nói rất nhỏ vang lên không gian tĩnh lặng
"' Hắn ta có ý đồ xấu "
Câu nói phát ra vừa chậm lại vừa nhỏ, Vu Tử Ân mất một lúc lâu mới hiểu được câu nói. lại thở dài thành tiếng giải thích với Lăng Triệt " Học trưởng không phải người xấu đâu, Anh ấy là người tốt rất rất tốt "
Vu Tử Ân đặt hai tay lên vai anh mà nói, sau đó nắm tay kéo anh ra bên ngoài " Học trưởng xin lỗi anh, nhưng em có chút việc không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ben-chong-ngoc/2777478/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.