Chương trước
Chương sau
" Làm phiền anh quá rồi, nếu không phải ngày đó tôi đòi một danh phận đã không kéo anh vào cuộc hôn nhân danh nghĩa này, đợi sau khi tỉnh lại chúng ta ly hôn đi "

Vu Tử Ân nhìn bầu trời rộng lớn lại đột nhiên lên tiếng nói, Vu Tử Ân lại có cảm giác người bên cạnh đang cùng một suy nghĩ với cậu, thế là từ suy nghĩ lại đột thành tiếng nói mà vang lên

" khi nhỏ đứng ở khu phố rách nát, tôi đã mong bản thân có thể như những người như anh, được một lần ăn no, một lần mặc một chiếc áo nguyên vẹn, khi đó mẹ tôi bệnh nặng tôi bất đắc dĩ mới phải trộm cắp để có tiền đóng viện phí, một phần cũng giúp tôi lên Cao trung. "

" Chỉ là sao mọi thứ mẹ tôi lại không thể qua khỏi. việc học cũng từ đó bỏ lỡ, mẹ tôi có một quá khứ không muốn đển ai biết được, hàng đêm mẹ vẫn thường nói với tôi mẹ căm phẫn những kẻ giàu có, sau khi mẹ mất tôi dùng kĩ năng trộm cướp để sống qua ngày "

Vu Tử Ân nói một hơi dài liền nhắm chặt mắt, khóe mi hiện rõ một giọt nước mắt dọc bên tai rơi xuống, khóe mũi cay lên cũng có chút ửng đỏ.

Lăng Triệt không biết bản thân khi đó nghĩ cái gì, theo bản năng lại quay người ôm Thiếu niên vào lòng mình xem như một cái an ủi, Vu Tử Ân cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm, lại tham lam muốn nhiều hơn nữa, bản thân ôm chặt lấy eo anh liền như một đứa trẻ mà bật khóc thành tiếng, Cái ôm đầu tiên trong 2 năm qua cậu nhận được, sự ấm áp đầu tiên trong 2 năm cậu nhận được

Vu Tử Ân đem tất cả uất ức của bản thân mà kể lể với anh, Đến khi nhận ra tất cả những gì mình vừa làm Cậu lại có chút hối hận đi, khi nãy tại sao lại ỷ lại vào Lăng Triệt như vậy chứ

" Lăng Triệt, về nhà của chúng ta thôi " Vu Tử Ân dứt câu trực tiếp rời khỏi cái ôm của Lăng Triệt, bản thân chỉnh sửa quần áo sau đó nắm tay anh dắt quay trở về



Vu Tử Ân không thể biết được câu nói Về nhà chúng ta lại làm ánh mắt vốn dĩ tĩnh lặng kia một lần nữa dậy sóng, nhìn bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy mình, trong lòng hiện rõ một tia vui sướng

" Được, về nhà của chúng ta " Lăng Triệt đáp lại, dĩ nhiên câu Nói rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như con gió nhỏ thoáng qua, Vu Tử Ân hoàn toàn không thể nghe được thứ gì

những ngày trong Dinh Thự diễn ra tốt đẹp, Lăng Triệt cùng cậu cũng thân thiết hơn, chính xác là bám lấy nhau mọi lúc, hai trái tim lạnh lẽo từ lâu dường như có thể một lần nữa sống lại đúng nghĩa.

Trong một đêm mưa lớn, những cơn sấm không ngừng đánh vào bầu trời đêm tạo lên những tia sét ảo diệu, phía hành lang chỉ động lại tiếng của những hạt mưa va vào cửa kính.

Một bóng dáng nhỏ nhắn lại như gió mà thoáng qua, Vu Tử Ân trên chân mang dép bông đi đến cách cửa khép hờ trước mắt, trong khe cửa rất nhỏ đó lại nhìn thấy chút tia sáng cùng một bóng lưng quen thuộc

Lăng Triệt cũng không có ở phòng ngủ, một người có vấn đề về nhận thức như anh trời gần sáng không ngủ lại đến phòng sách làm gì?

Càng lúc lại càng gần, Vu Tử Ân đứng phía ngoài cửa dĩ nhiên cũng không có lên tiếng, cậu đứng nép sang một bên đưa mắt nhìn vào không gian bên trong

căn phòng cũng chỉ là một căn phòng sách bình thường, nhưng bên bàn làm vậy lại có một nam nhân gác chân, trên thân mặc một bộ áo ngủ không hợp với tuổi tác, Nam nhân một tay cầm điện thoại, một tay nắm lấy điếu thuốc lá, Bộ dạng không hề giống như một kẻ ngốc có
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.