" Làm phiền anh quá rồi, nếu không phải ngày đó tôi đòi một danh phận đã không kéo anh vào cuộc hôn nhân danh nghĩa này, đợi sau khi tỉnh lại chúng ta ly hôn đi "
Vu Tử Ân nhìn bầu trời rộng lớn lại đột nhiên lên tiếng nói, Vu Tử Ân lại có cảm giác người bên cạnh đang cùng một suy nghĩ với cậu, thế là từ suy nghĩ lại đột thành tiếng nói mà vang lên
" khi nhỏ đứng ở khu phố rách nát, tôi đã mong bản thân có thể như những người như anh, được một lần ăn no, một lần mặc một chiếc áo nguyên vẹn, khi đó mẹ tôi bệnh nặng tôi bất đắc dĩ mới phải trộm cắp để có tiền đóng viện phí, một phần cũng giúp tôi lên Cao trung. "
" Chỉ là sao mọi thứ mẹ tôi lại không thể qua khỏi. việc học cũng từ đó bỏ lỡ, mẹ tôi có một quá khứ không muốn đển ai biết được, hàng đêm mẹ vẫn thường nói với tôi mẹ căm phẫn những kẻ giàu có, sau khi mẹ mất tôi dùng kĩ năng trộm cướp để sống qua ngày "
Vu Tử Ân nói một hơi dài liền nhắm chặt mắt, khóe mi hiện rõ một giọt nước mắt dọc bên tai rơi xuống, khóe mũi cay lên cũng có chút ửng đỏ.
Lăng Triệt không biết bản thân khi đó nghĩ cái gì, theo bản năng lại quay người ôm Thiếu niên vào lòng mình xem như một cái an ủi, Vu Tử Ân cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm, lại tham lam muốn nhiều hơn nữa, bản thân ôm chặt lấy eo anh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ben-chong-ngoc/2777475/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.