Thói quen có khi thật sự rất đáng sợ.
Bất quá ngắn ngủn mấy ngày mà thôi,Lý Tĩnh Dao phát giác bản thân thế nhưng quen nằm trong ngực Phương Vật Viễn.
Đêm sớm về khuya,Lý Tĩnh Dao nhìn trần nhà,Phương Vật Viễn một tay để ngang trước ngực hắn,chân to lớn duỗi qua trên đùi hắn,mặt nghiêng đều đều hô hấp, nhẹ nhàng phả qua tóc hắn,mấy ngày qua bọn họ đều là ngủ như vậy.
Ngày đầu tiên hắn bởi vì sợ Phương Vật Viễn thất tính đột nhiên động thủ với hắn,cả đêm lăn qua lộn lại cơ hồ không ngủ,nhưng mới mấy ngày mà thôi, cho dù Phương Vật Viễn ôm hắn, hắn vẫn có thể đi vào giất ngủ,an tâm —— tựa như mẹ hắn trước kia.
Hắn biết Phương Vật Viễn đã ngủ,nhưng lý trí hắn vẫn tĩnh táo như cũ.
Quanh quẩn ở trong đầu hắn,quấy nhiễu giấc ngủ của hắn là lời lão quản gia khi đó nói.
Hắn biết mình không nên để ý,cho dù Phương Vật Viễn thiếu tình thân như thế nào,cũng không thể lấy đó thành cớ,càng không thể thay đổi những chuyện hắn đả từng làm với mình,muốn hắn tha thứ đó là chuyện căn bản không thể nào!
Nhưng nỗi hận đối người kia đã từ từ —— tiêu tán, cho dù Lý Tĩnh Dao không muốn thừa nhận,cũng không quên được Phương Vật Viễn từng làm sao vô tình đùa bỡn thân thể hắn,thời khắc tựa vào lòng ngực của hắn, Lý Tĩnh Dao không thể phủ nhận,lúc ban đầu đối với người này chán ghét thống hận,không ngờ trong lúc vô tình...... biến mất.
Trước đó với Phương Vật Viễn mỗi một lần chung đụng,hắn luôn là đem thần kinh của mình kéo căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-dien-nam-sung/1514447/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.