Có thể nói, cái chết của Phong lão thái gia chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang cả, dường như là đến tận lúc bấy giờ, mọi người trong lầu hoàn hồn lại được, Bảo Châu quỳ trên mặt đất rơi lệ, quản gia hoảng hốt lo sợ kêu mấy tiếng“Lão gia”, Phong Côn đẩy người đằng trước ra, vội vàng vọt tới bên cạnh Phong lão thái gia, còn suýt chút nữa là đã vấp một cái: “Cha, cha sao vậy? Cha không thể chết được.”
Phong Côn nói xong thì ra sức lay cơ thể của Phong lão thái gia, như thể là chỉ hận sao mình không thể lay cho lão thái gia tỉnh lại, Phong Ngữ không thể nhịn được nữa, hắn ta đẩy Phong Côn ra và nói: “Huynh dừng tay đi! Phụ thân liệu sự như thần, mưu tính sâu xa, sao lại chết đi như vậy cho được kia chứ? Mau gọi lang trung đến, nói không chừng vẫn có thể cứu được!”
Nhìn Phong Ngữ thì cứ ngỡ như là không dùng bao nhiêu sức cả, nhưng Phong Côn lại phải lùi lại hai bước, còn vấp vào cây gậy được dựng dựa vào ghế nằm nữa, rồi hắn ta đụng ngã cái bàn nhỏ bên cạnh, vang lên một tiếng “ầm” thật to. Ấm trà trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan nát, nước trà men theo khe hở mà chảy ra tí tách.
Phong Côn ngã trên mặt đất, chỉ tay vào mặt Phong Ngữ mà mắng to: “Phong Ngữ, ngươi phản rồi. Phụ thân không còn, ta chính là người thừa kế Phong gia, ngươi dám bất kính với huynh trưởng ư?”
Phong Ngữ mắt điếc tai ngơ trước lời quở trách của Phong Côn, hắn ta quỳ gối bên cạnh Phong lão thái gia, ngón tay cứ run rẩy mãi không ngừng, dường như là đã mất đi dáng vẻ tỉnh táo như mọi ngày: “Phụ thân, người không thể chết được, người chết rồi thì bọn con biết phải làm sao đây?”
Mắt thấy còn chưa bắt được hung thủ mà nội bộ Phong gia đã lục đục trước rồi, Lý Hoa Chương bình tĩnh thản nhiên điều quan binh đến, sau khi kiểm soát được tình hình từ trong ra ngoài, hắn mới lấy khí thế mạnh mẽ ra mà khống chế cục diện: “Đủ rồi, xảy ra án mạng thì nên giao cho quan phủ, những người không liên quan đi ra ngoài trước. Chắc chắn là ta sẽ tra ra được hung thủ, lấy lại ngọc Tùy Hầu, cho Phong gia một câu trả lời thỏa đáng.”
Đương nhiên là Phong Côn, Phong Ngữ không chịu đi rồi, đến cả Bảo Châu cũng khóc sướt mướt nói muốn ở lại, nói Phong lão thái gia đã nở mày nở mặt cả đời, không thể ra đi một cách sơ sài được, muốn thay áo liệm cho Phong lão thái gia. Bấy giờ, tác dụng của việc chỉnh đốn nội chính, quân vụ Thương Châu trong nửa năm qua của Lý Hoa Chương đã được thể hiện triệt để: từ người trấn giữ ở cửa ra vào lầu Trích Tinh cho đến người canh giữ ở các bậc thang đều là người của phủ Thứ sử, thấy họ nói đạo lý mà người Phong gia không nghe vào tai, Lý Hoa Chương bèn bảo quan binh “mời” bọn họ xuống khỏi lầu để nén bi thương, không bao lâu sau, tầng ba đã trở nên trống không.
Lý Hoa Chương bảo quan binh phong tỏa hiện trường, không cho người không phận sự bước vào tầng ba, trừ khi có hắn đi cùng, còn không thì không cho phép bất kỳ một kẻ nào được tới gần thi thể của Phong lão thái gia. Sau khi khống chế được hiện trường án mạng, Lý Hoa Chương sai người cầm lệnh bài của hắn về phủ nha, khẩn cấp mời Ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi.
Lầu Trích Tinh thắp đèn sáng trưng, trong đêm đông đen nhánh tựa như một ngọn đuốc đón gió bùng cháy, báo hiệu đêm nay sẽ không yên bình. Đám người Phong Côn, Phong Ngữ, Bảo Châu và quản gia bị ép phải xuống tầng, Minh Hoa Thường thì nhìn một cái, lặng lẽ nói với Lý Hoa Chương một tiếng, lấy cớ không dám nhìn thi thể mà xuống tầng dưới nghỉ ngơi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người đều có phần chưa hoàn hồn lại được, nên đâu còn ai có tâm tình mà chú ý đến lễ nghĩa nữa, Minh Hoa Thường có thể tự do hành động. Nàng chú ý tới Phong Côn đi theo Bảo Châu vào nhà trồng hoa, Minh Hoa Thường để Tiến Bảo và thị vệ theo sát nàng, rồi nàng cũng nhanh chóng bước về phía nhà trồng hoa.
Cửa nhà trồng hoa thả một tấm rèm vải bông dày nặng ra, chặn lại hơi ấm bên trong, cũng đã ngăn cách âm thanh và tầm nhìn bên ngoài. Minh Hoa Thường nhẹ nhàng tới gần, loáng thoáng nghe thấy người bên trong đang tranh chấp gì đó, giọng nói bí bách vì cách một lớp vải, trong đó, giọng nam nghe vừa vội vã vừa bực tức: “Ngươi chỉ là một nha hoàn, chủ tử nâng đỡ ngươi thì ngươi mới có ba phần sĩ diện, chủ tử không nâng đỡ ngươi thì ngươi chính là nô tài. Bây giờ phụ thân không còn nữa, ta chính là gia chủ của Phong gia, nếu như ngươi cứ không biết điều như thế, cẩn thận kẻo ta bán ngươi vào kỹ viện!”
Giọng nói của nữ tử chứa cả sự nghẹn ngào, nàng ta nói: “Đại lang uy phong, cứ việc bán đi. Chỉ là một cái mạng quèn mà thôi, chết sớm một chút, nô tỳ cũng có thể xuống dưới đó đoàn tụ với cha mẹ sớm hơn một chút.”
Bảo Châu nói xong thì bước nhanh ra ngoài, chợt vén rèm cửa lên, vừa hay ngay lúc ấy vô tình trông thấy Minh Hoa Thường ở bên ngoài nghe lén, à không, tình cờ đi đến nơi này. Minh Hoa Thường lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, trong sự ngoan ngoãn vô hại còn mang theo chút hoang mang mờ mịt, nàng nói: “Làm ta giật cả mình, ta còn tưởng bên trong không có ai nữa cơ. Ta tới đây đợi điện hạ, vừa hay Bảo Châu ngươi cũng ở đây, ngươi nói chuyện với ta đi.”
Nói rồi, Minh Hoa Thường nhìn vào bên trong, ra vẻ vừa kinh ngạc vừa lúng túng mà che miệng lại, ánh mắt không ngừng đảo quanh giữa Bảo Châu và Phong Côn: “Phong đại lang quân, thì ra ngươi cũng ở đây à. Cái này, nếu như các ngươi có chuyện cần nói thì ta đổi chỗ khác nhé?”
Sao Bảo Châu có thể để Ung Vương phi tránh đi được, nàng ta vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm nơi gương mặt, khôi phục lại sự lanh lợi mà đại nha hoàn tiếp khách nên có, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự miễn cưỡng nơi khóe môi: “Vương phi đang nói gì thế ạ, nô tỳ vô tình gặp được đại lang ở đây thôi, không có chuyện gì cả, bên ngoài trời lạnh, Vương phi nhanh vào trong ngồi đi.”
Phong Côn không ngờ là mình lại chạm mặt Ung Vương phi ở đây, may mà Ung Vương phi không nghe thấy gì cả. Hắn ta vừa mới bày ra dáng vẻ chủ tử ở trước mặt Bảo Châu, bỗng nhiên bây giờ lại nhìn thấy Minh Hoa Thường, không tránh khỏi việc thấy ngượng ngùng. Hắn ta hành lễ với Minh Hoa Thường, sau đó mượn cớ nam nữ khác biệt, vội vàng “cụp đuôi” mà bỏ đi ra ngoài.
Sau khi Phong Côn rời đi, Minh Hoa Thường ngồi xuống trong nhà trồng hoa. Bảo Châu châm trà một cách vừa nhanh nhẹn vừa thoả đáng, rồi nàng ta chuyển chậu than cho Minh Hoa Thường, không nhìn ra được sự không vui như lúc vừa bắt gặp. Minh Hoa Thường nhìn hành động của nàng ta, sau đó nói: “Bây giờ ta ăn gì cũng thấy không ngon, Bảo Châu à, ngươi đừng làm nữa, ngồi xuống nói chuyện với ta đi.”
Bảo Châu đáp một tiếng rồi bưng dĩa bánh ngọt đến trước mặt Minh Hoa Thường, sau đó nghiêng người ngồi ở phía đối diện, nhưng không hề ngồi hẳn, chỉ ngồi hờ ở một bên thôi. Minh Hoa Thường lên tiếng: “Phong đại lang có chuyện gì mà lại tìm ngươi vậy? Ban nãy, lúc đi qua, hình như ta đã nghe thấy tiếng cãi vã, ngươi không sao chứ?”
Bảo Châu lắc đầu, cố gắng nở nụ cười rồi nói: “Không sao. Lão thái gia xảy ra chuyện như vậy, đại lang nóng vội, giọng điệu nói chuyện với nô tỳ cũng cao hơn chút ít. Thật sự là không có chuyện gì cả đâu, Vương phi không cần lo lắng.”
“Vậy thì tốt.” Minh Hoa Thường gật đầu, như thể là đến lúc bấy giờ mới chú ý thấy dĩa bánh ngọt mà Bảo Châu đưa qua, nàng ngạc nhiên thốt lên: “Sao ở đây lại có bánh ngọt mới thế? Ôi, vẫn còn nóng này.”
Bảo Châu nói: “Bẩm Vương phi, đây là bánh ngọt nô tỳ vừa mang từ phòng bếp tới. Lúc gần đến giờ Tý, nô tỳ hơi buồn ngủ, vừa hay nô tỳ thấy nhị lang quân gác đêm vất vả, bèn đến phòng bếp tìm chút đồ ăn, tiện thể đi một vòng cho tỉnh táo lại. Khi quay lại thì nghe nói là có người đốt pháo, nô tỳ lần theo âm thanh, khi chạy qua đến nơi thì nhìn thấy Vương gia, Vương phi, nhị lang đều đã tới. Sau đó Vương gia nói lầu Trích Tinh nguy hiểm, nô tỳ bèn nhờ người để bánh ngọt ở trong nhà trồng hoa, đi theo đến lầu Trích Tinh, ai có thể ngờ được…”
Bảo Châu nói đến đoạn sau thì cụp mắt, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ. Minh Hoa Thường buông tiếng thở dài, nói: “Hãy nén bi thương. Xảy ra chuyện như vậy, dù có là ai thì cũng không thể tưởng tượng ra được. Bây giờ cũng chỉ có thể bắt hung thủ sát hại Phong lão thái gia thật nhanh chóng để an ủi linh hồn ông ấy thôi.”
Bảo Châu cụp mắt nói: “Đúng vậy, Tùy châu không thấy tăm hơi đâu, hung thủ thì vẫn còn tiêu dao tự tại ở bên ngoài, thật sự là chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng, nô tỳ cũng hy vọng là sẽ bắt được hung thủ sớm một chút, để cho người trên trời an lòng.”
Minh Hoa Thường giữ tay Bảo Châu lại rồi nói: “Yên tâm, nhị… Ung Vương điện hạ rất giỏi phá án, ở Trường An có danh là thần thám, đã giải quyết rất nhiều án cũ án oan. Bây giờ quan binh đã bao vây Phong gia, dù kẻ trộm đồ, kẻ giết người có là ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ không thể chạy ra khỏi tòa nhà này được. Ta tin tưởng chàng ấy, chắc chắn là chàng ấy có thể tìm ra sự thật một cách nhanh chóng.”
Minh Hoa Thường đổi sang tư thế thoải mái, tùy ý hỏi: “Bảo Châu, lúc ngươi chạy lên tầng, ngươi đã nhìn thấy gì?”
Bảo Châu thở dài: “Nô tỳ thấy lão thái gia không nhúc nhích, cứ cảm thấy không đúng cho lắm, bởi vậy nên mới không để ý đến lệnh cấm của Vương gia mà xông lên tầng. Nhưng trên tầng ba chỉ có một chiếc đèn, rất tối, nô tỳ thấy lão thái gia nằm trên ghế, bèn nhanh chóng đi qua gọi lão thái gia, không để ý đến những thứ khác. Nô tỳ đã gọi ba tiếng nhưng lão thái gia vẫn không có phản ứng gì, trái tim của nô tỳ chợt lạnh đi, bấy giờ thì nhị lang đi lên, ngay sau đó là Vương gia và Vương phi đến.”
“Lúc ngươi đến, có thấy trên tầng có ai không?”
Bảo Châu lắc đầu: “Không thấy.”
“Bên cạnh Phong lão có cái gì?”
“Giống như hiện trường đó ạ, nô tỳ chỉ lo gọi lão thái gia, không hề đụng vào đồ đạc xung quanh.”
Minh Hoa Thường thầm tặc lưỡi, đúng là gặp quỷ thật rồi. Vào giờ Hợi ba khắc, mọi người tận mắt nhìn thấy Phong lão thái gia đứng lên uống nước rồi ngồi trên ghế nằm nghỉ ngơi. Trong lúc đó, lầu Trích Tinh luôn nằm trong sự giám sát chặt chẽ, từ cửa sổ có thể thấy là trên tầng ba không có ai ra vào, nhưng đến giờ Tý bọn họ xông lên thì Phong lão đã chết ngay trước mắt mọi người. Điều đáng châm chọc nhất đó chính là, ông ấy vẫn duy trì tư thế trước đó, như thể là đã bị người ta sát hại trong giấc mơ vậy.
Minh Hoa Thường trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Sau khi ra khỏi lầu Trích Tinh, ngươi luôn ở trong nhà trồng hoa à?”
Bảo Châu gật đầu: “Vâng. Tuy nói lão thái gia không cho ai đi theo, nhưng nô tỳ lo rằng ban đêm lão thái gia muốn đi tiểu nên không dám đi xa, vẫn luôn ở dưới tầng trông chừng.”
“Thật là vất vả quá.” Minh Hoa Thường nói như thật: “Một cô nương như ngươi mà lại phải gác đêm cùng một đám nam nhân, chắc là mệt lắm nhỉ.”
“Vẫn ổn ạ.” Bảo Châu nhàn nhạt nói: “Nô tỳ đã quen rồi.”
Minh Hoa Thường niềm nở hỏi: “Nghe nói Phong đại lang muốn nạp ngươi làm thiếp, đêm nay lại phải ở cùng với bọn họ, ngươi không sao chứ?”
Bảo Châu lắc đầu, ý cười nhạt hiển hiện rõ trên mặt: “Tạ Vương phi lo lắng, nô tỳ không sao. Đại lang nói vậy chỉ đơn giản là vì ngài ấy muốn cất nhắc nô tỳ thôi ạ. Ngài ấy là chủ tử, muốn nữ nhân kiểu gì thì sao lại không có cho được, sao cứ phải cố chấp với nô tỳ cho được? Huống chi, có nhiều người như vậy, đại lang lại cần thể diện, sẽ không làm gì một tiểu tỳ cả đâu, nô tỳ chỉ cần tránh đi, không khiến chủ tử phân tâm là được rồi.”
Bảo Châu nói một cách hời hợt, chỉ một câu ngắn ngủi thôi mà đã ẩn chứa không biết bao nhiêu là sự nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Minh Hoa Thường không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại, nàng lại hỏi: “Ban nãy, suýt chút nữa là Phong đại lang và Phong nhị lang đã cãi nhau rồi, xem ra không giống như là chỉ vừa mới nổi lên xung đột, nhất là đại lang ấy, tâm trạng cực kỳ kích động. Đêm nay hai người họ đã làm gì? Có phải là đã xảy ra xung đột gì rồi không?”
Bảo Châu nhíu mày, nàng ta suy nghĩ một hồi rồi khó xử nói: “Nô tỳ không thấy. Nô tỳ bận mãi đến giờ Hợi, sau đó mới đến nhà trồng hoa. Sau khi Vương gia và Vương phi đi, qua một chén trà thì nhị lang ra ngoài tuần tra, không bao lâu sau, đại lang nói là muốn thay y phục nên cũng đi ra ngoài. Qua một hồi lâu nữa, đại lang mới quay lại, khi đó sắc mặt ngài ấy không tốt cho lắm, nô tỳ cho rằng tâm tình đại lang không tốt, không dám tiến lên rồi khiến cho ngài ấy thấy khó chịu, qua một lát sau, nhị lang tuần tra xong thì quay về. Lúc ấy cũng sắp đến giờ Tý rồi, mọi người đều xốc tinh thần lên mà theo dõi lầu Trích Tinh tiếp, nô tỳ thấy bọn họ đều vô cùng vất vả, bèn đến phòng bếp lấy chút đồ ăn nóng rồi quay về, ai ngờ đâu, vừa vào vườn hoa thì đã nghe thấy tiếng pháo nổ, nô tỳ vội vàng chạy qua, chuyện sau đó thì Vương phi đều biết cả rồi.”
“Trong lúc đó Phong đại lang đã đi ra ngoài một chuyến, sau khi về thì sắc mặt không tốt à?” Minh Hoa Thường lại hỏi: “Vì sao? Có phải là đã gặp gì đó ở bên ngoài rồi không?”
“Nô tỳ không biết.” Bảo Châu lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi: “Nô tỳ không tiện bàn luận về chủ tử, nhưng đại lang nóng tính, tính tình hung hăng. Bình thường có mười ngày thì hết chín ngày là mặt mày ngài ấy cau có, dù không ai chọc ngài ấy đi chăng nữa, thì ngài ấy cũng phải tìm cớ gì đó để nổi giận.”
Minh Hoa Thường thở dài rồi nói: “Thì ra là thế. Tối nay, lúc hắn ta ở trên lầu, hắn ta đã dấy lên xung đột với nhị lang ngay trước mặt nhiều người, không chỉ có thế, còn đụng ngã quải trượng, ấm trà, quả đúng là… nóng tính lắm đó.”
Minh Hoa Thường nói rất uyển chuyển, Bảo Châu cười cười, bảy ra vẻ mặt tế nhị chứ không tiện nói gì nhiều. Minh Hoa Thường nhìn ra ngoài và nói: “Đã lâu vậy rồi mà điện hạ vẫn chưa xuống, ta phải đi xem thử xem sao. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngươi cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Còn chưa bắt được hung thủ nữa, nên buổi tối ngươi nhớ phải cẩn thận, đừng hành động một mình.”
“Tạ Vương phi.” Bảo Châu đứng dậy tiễn Minh Hoa Thường ra ngoài: “Vương phi đi thong thả.”
Minh Hoa Thường vừa hàn huyên với Bảo Châu vừa đi ra ngoài, nàng vừa vén rèm cửa lên thì đã nhìn thấy rất nhiều thị vệ ở bên ngoài, còn nhiều hơn cả số người nàng dẫn theo nữa. Người dẫn đầu thấy Minh Hoa Thường đi ra thì hành lễ: “Tham kiến Vương phi.”
Minh Hoa Thường vội hỏi: “Sao các ngươi lại ở đây? Chàng ấy đâu?”
Thị vệ nói đâu ra đấy: “Ung Vương điện hạ bảo thuộc hạ tới đây bảo vệ Vương phi.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì vừa tức vừa vội, nàng nói: “Ta có dẫn theo người mà, đâu có cần các ngươi đến bảo vệ ta đâu? Đừng nói nữa, mau dẫn ta đi gặp chàng đi.”
Minh Hoa Thường được thị vệ vây quanh rời đi, Bảo Châu đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn theo, đến khi không thấy bóng dáng đoàn người đó nữa, nàng ta mới thả rèm vải bông dày nặng xuống, xoay người quay về phòng.
Lý Hoa Chương vẫn đang ở trên tầng ba kiểm tra hiện trường. Minh Hoa Thường xách đèn lên tầng, nàng nhìn thấy hắn quỳ một chân trên mặt đất, cẩn thận xem xét nước trà vương vãi. Lửa than đã tắt, trên tầng không có bất cứ một vật nào có thể sưởi ấm, sự lạnh lẽo chui vào thân thể như con giòi trong xương, Phong lão thái gia nằm ngửa trên ghế, hai mắt nhắm lại, tứ chi cứng ngắc một cách mất tự nhiên, như thể là có thể đứng lên bất cứ lúc nào, trông cực kỳ đáng sợ.
Minh Hoa Thường đặt đèn xuống, xách vạt áo đi đến bên cạnh Lý Hoa Chương, sẵng giọng giọng: “Đêm lạnh thế này, sao không sai người chuyển chậu than lên?”
Lý Hoa Chương biết là nàng, cũng không quay đầu lại mà đã đáp lời: “Ta sợ phá hủy hiện trường nên không để cho bọn họ đốt. Cái lạnh này kém xa ở Trường An, không được tính là gì cả.”
Minh Hoa Thường đã được tận mắt chứng kiến và biết khả năng nhẫn nại của Lý Hoa Chương mạnh mẽ đến nhường nào. Vào mùa đông, khi còn ở Trường An, hắn không đốt than, nói cho hoa mỹ thì là để “rèn luyện ý chí”. Minh Hoa Thường hiểu rõ tính tình của hắn, dù khổ cực và khó chịu đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn đều sẽ nói không sao. Nàng nghĩ thế, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Hoa Chương, bao bọc lấy tay hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để ủ ấm cho hắn: “Sao lại “không được tính là gì” cho được kia chứ? Nếu như chàng bị lạnh, thì còn chẳng phải là sẽ khiến ta thấy đau lòng à?”
“Ta không sao…”
“Được rồi.” Minh Hoa Thường không muốn nghe nên cứ thế mà ngắt lời hắn rồi nói: “Ta ở đây với chàng. Ta biết chàng sợ phá hoại dấu vết hiện trường, ta dùng tay ta sưởi ấm cho chàng thì được tính là gì rồi chứ nhỉ?”
Lý Hoa Chương không biết phải làm sao với nàng, chỉ có thể nghe theo nàng. Lý Hoa Chương kiểm tra từng món đồ trên tầng ba này, Minh Hoa Thường chậm chạp dạo quanh, quan sát hiện trường vụ án một cách thật cẩn thận.
Phong lão thái gia không hổ danh là người quen hưởng thụ, dù chỉ ở tạm một đêm thôi, nhưng tầng ba vẫn được bố trí một cách vô cùng tinh xảo. Minh Hoa Thường nhìn qua rèm che, đồ cổ xung quanh, rồi chợt dừng mắt lại bên cạnh thi thể Phong lão thái gia.
Tầng ba lớn như thế này, vì sao lại phải đặt ghế nằm của Phong lão thái gia ở đây cơ chứ? Có thể là do người hầu tùy ý để đấy, nhưng ở đây vừa có gió lùa, lại vừa có ánh sáng, với mức độ cẩn thận đó của Bảo Châu, thì nàng ta sẽ không để chăn màn gối nệm ở đây được. Thế thì, cũng chỉ có thể là do Phong lão thái gia tự yêu cầu như thế thôi.
Minh Hoa Thường thử đứng ở góc độ của Phong lão thái gia mà suy nghĩ xem tại sao ông ấy phải lựa chọn chỗ này? Vì ở gần để trông coi Tùy châu ư? Có khả năng, nơi này chỉ cách hộp cất báu vật hai bước chân thôi, khi nằm trên ghế, chỉ cần quay đầu nhìn sang thôi là đã có thể nhìn thấy hộp sắt rồi. Nhưng nếu như Phong lão thái gia không yên tâm về ngọc Tùy Hầu, thì hoàn toàn có thể bảo người ta đặt ghế nằm sát bên hộp sắt mà, cần gì phải đanh ra một khoảng trống lớn như vậy ở giữa?
Để ban đêm thoải mái à? Vậy thì càng không hợp lý, ở đây trống không, nhìn quanh một cái thôi là đã thấy hết toàn bộ rồi, gió ngoài cửa sổ có thể thổi thẳng vào người, thật sự là không liên quan gì đến việc thoải mái hay không thoải mái. Minh Hoa Thường nghĩ tới nghĩ lui, đại khái thì ưu thế duy nhất không thể thay thế của vị trí này chính là, nếu đứng lên từ đây, bên ngoài có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.
Lẽ nào Phong lão thái gia làm thế là vì muốn cảnh cáo cho tiện à?
Minh Hoa Thường tạm thời không nghĩ ra được kết quả, bèn chạy qua quấy rối Lý Hoa Chương: “Sao rồi, chàng nhìn ra được gì rồi?”
Lý Hoa Chương đang kiểm tra bánh ngọt trái cây ướp lạnh trên bàn trà bằng châm bạc. Bấy giờ hắn đứng thẳng người dậy, nhìn châm bạc lạnh lẽo trong tay rồi nói: “Môi Phong lão thái gia tím đen, móng tay và móng chân đều xanh bầm, có lẽ là trúng độc. Nhưng ta đã kiểm tra tất cả đồ ăn trên tầng ba này rồi, đều không có độc, sơ hở duy nhất…”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cúi đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía ấm trà vỡ vụn trên ván gỗ. Minh Hoa Thường hỏi: “Không có trách nào có thể kiểm tra được à?”
Lý Hoa Chương lắc đầu: “Trong đó cũng chỉ còn lại nửa ấm thôi, sau khi Phong Côn làm vỡ, nước trà đã thấm vào ván gỗ, khó kiểm tra lắm.”
Minh Hoa Thường vẫn không nhụt chí, nhẹ nhàng cầm tay hắn, vô cùng nhiệt tình mà nói: “Ắt hẳn là Phong Côn cũng không ngốc nghếch đến thế đâu, chẳng ai tự bỏ thêm độc vào nước trà rồi đưa lên, sau đó lại làm vỡ ngay trước mặt mọi người như thế cả. Có thể là loại độc nào đó có thể trì hoãn thời gian phát tác, chúng ta đi hỏi thử xem sao, chắc chắn là có thể tìm ra được gì đó.”
Lý Hoa Chương biết Minh Hoa Thường đang an ủi hắn, hắn cất dụng cụ đi, tháo găng tay ra, bàn tay thon dài cầm lấy tay nàng và đáp: “Được.”
Sau khi Lý Hoa Chương chạm vào ngón tay nàng thì mới cảm thấy kinh hãi, hắn đã quen với lạnh lẽo, không hề cảm thấy hiện trường vụ án lạnh, nhưng tay của Minh Hoa Thường đã lạnh buốt rồi. Nếu chỉ có mỗi mình mình, chắc chắn là Lý Hoa Chương sẽ chống đỡ đến cùng, không nghiệm ra được độc thì sẽ không chịu rời đi. Nhưng nàng cũng ở đây, Lý Hoa Chương là người hiểu rõ nhất, rằng vốn dĩ cuộc sống của Minh Hoa Thường an nhàn thế nào, mà bây giờ lại phải đi theo hắn lần mò rồi còn bị lạnh, hắn sợ sẽ khiến nàng lạnh cóng, bèn không cưỡng cầu kết quả nữa. Sau khi sai người bảo vệ hiện trường thì nhanh chóng đi về.
Bây giờ đêm đã khuya, đương nhiên là bọn họ phải ngủ lại Phong phủ một đêm, viện nhỏ mà Phong gia giữ lại cho bọn họ đã thể hiện được vai trò rất to lớn của nó. Sau khi về phòng, Minh Hoa Thường đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, đích thân nàng chuẩn bị đồ cần dùng khi ngủ. Nhưng đã có Lý Hoa Chương ở đây rồi, căn bản là không có chỗ cho Minh Hoa Thường động tay động chân vào cả. Lý Hoa Chương thay y phục xong thì rửa tay, đổi lò sưởi tay, đổi bình nước nóng, thậm chí là, đến cả chăn mền cũng đã trải ra và làm ấm xong, Minh Hoa Thường chỉ cần chui vào trong thôi là được.
Động tác của Lý Hoa Chương thuần thục như nước chảy mây trôi, hắn làm đâu ra đấy, Minh Hoa Thường ở bên cạnh chỉ nhìn chứ không chen vào được, mắt thấy đến cả đồ lót ngày mai nàng thay vào mà hắn cũng đã lấy ra và xếp lại xong, Minh Hoa Thường ngượng ngùng nói: “Để ta làm đi.”
“Không sao, ta tiện tay làm xong rồi.” Lý Hoa Chương vừa giúp nàng sửa soạn y phục vừa hỏi: “Nàng đi ra ngoài hỏi được gì rồi?”
Huynh trưởng quá cừ khôi, còn cẩn thận hơn nàng, chú ý nhiều thứ hơn nàng, còn làm việc nhanh hơn nàng nữa. Minh Hoa Thường đã thử cả một hồi lâu, nhưng cũng vẫn không có đất dụng võ, bèn dứt khoát nằm đó, yên tâm thoải mái mà chấp nhận hiện trạng này: “Ta đã đi hàn huyên đôi ba câu với Bảo Châu, nàng ta nói, sau giờ Hợi, cả Phong Ngữ và Phong Côn đều từng đi ra ngoài. Phong Côn quay lại trước, gần đến giờ Tý Phong Ngữ mới quay lại. Hắn ta quay về chưa được bao lâu thì tiếng pháo nổ vang lên.”
Lý Hoa Chương gật đầu: “Lúc xem xét tình hình hiện trường, ta đã biết rằng, chắc chắn là ở hai người này có gì đó không trong sạch. Đêm nay Phong Côn còn cố ý đụng ngã ấm trà, suốt từ đầu, việc trà nước là do hắn ta lo liệu đúng chứ?”
“Không sai.” Minh Hoa Thường nói: “Bảo Châu phải về bắt vẹt, hắn ta cứ nhất quyết đòi giúp Bảo Châu đưa trà. Nói mới nhớ, lúc vừa đi xuống, ta vô tình thấy hắn ta và Bảo Châu đang có tranh chấp gì đó, hắn ta còn tuyên bố là muốn bán Bảo Châu đi.”
Lý Hoa Chương nhẹ nhàng “xùy” một tiếng, không nói lời nào. Nhưng sau đó hắn nói: “Xem ra Phong Côn còn đang giấu không ít chuyện.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Minh Hoa Thường bò lên giường, nàng ngáp một cái, hai mắt đẫm lệ, nàng lại nói tiếp: “Còn có Phong Ngữ nữa, cũng phải hỏi một chút. Đêm nay muộn rồi, một nữ tử như ta mà đi tìm bọn họ, chưa chắc là bọn hoi đã chịu thành thật khai báo, đợi sang ngày mai, chàng đi hỏi chuyện cùng ta đi.”
Lý Hoa Chương gật đầu, không nói thêm lời nào mà đồng ý ngay. Hắn nhìn đồng hồ cát, đã phải chịu giày vò lâu như vậy rồi, cũng sắp đến giờ Dần rồi, Lý Hoa Chương đau lòng thay cho Minh Hoa Thường, vội nói: “Những việc này, để sang ngày mai rồi hẵng suy nghĩ tiếp, nhanh ngủ đi.”
“Chàng cũng vậy.” Minh Hoa Thường quá hiểu Lý Hoa Chương, không cho phép Lý Hoa Chương từ chối mà kéo lấy hắn và nói: “Chàng ngủ với ta, nếu không thì ta cũng không ngủ.”
Lý Hoa Chương do dự, vốn dĩ hắn định đợi nàng ngủ rồi sẽ đi ra ngoài kiểm tra, nhưng Minh Hoa Thường cố chấp kéo hắn lại, có vẻ như hắn mà không đồng ý thì nàng sẽ không chịu bỏ qua. Lý Hoa Chương chỉ có thể cởi giày ra, lên giường với nàng, nhưng hắn vừa nằm xuống là Minh Hoa Thường đã ôm chặt lấy hắn như con gấu túi, không chịu dành ra chút khe hở nào.
Lý Hoa Chương bất đắc dĩ nói: “Ngủ ngon, còn đang ở nhà người ta đấy, nếu như bị ai đó nhìn thấy thì không hay đâu.”
“Ta và phu quân của ta ngủ, ai thèm quan tâm xem người khác thấy thế nào.” Minh Hoa Thường vùi mặt vào bả vai Lý Hoa Chương, giọng nói bị ngăn cách bởi lớp y phục và bả vai hắn nên nghe không rõ: “Ngủ ngon, Nhị huynh, ngày mai gặp.”
Vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của Minh Hoa Thường đã tốt rồi, huống chi hôm nay nàng còn thức khuya như vậy nữa, gần như là nàng vừa dứt lời, nghiêng đầu qua là thiếp đi ngay. Lý Hoa Chương lẳng lặng cảm nhận hô hấp đã dần ổn định của nàng, hắn nâng tay kia lên, nhẹ nhàng sờ lên tóc nàng và khẽ nói: “Ngủ ngon, Thường Thường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]