Chương trước
Chương sau
Tháng Tư, gió nhẹ nhàng êm dịu, dường như có hòa lẫn với cả mùi ngải cứu, ánh nắng ấm áp chiếu vào người, khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Minh Hoa Thường dựa vào bệ cửa sổ, ngón tay nhanh nhẹn như con thoi, đang bện dây trường mệnh bằng những sợi dây ngũ sắc đã được nhuộm nước ngải cứu.

Minh Hoa Thường thấy hơi buồn ngủ vì ánh nắng ngoài kia, vừa hay mới bện xong một sợi dây trường mệnh, nàng bèn buông dây ra, dựa vào bệ cửa sổ mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng bỗng nhiên, có một bóng râm đổ xuống trước mặt nàng, Minh Hoa Thường mở mắt ra thì thấy Lý Hoa Chương đang đứng ngoài cửa sổ, đưa tay ra che nắng cho nàng.

“Sao không vào trong ngủ?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, xốc tinh thần lên lại: “Không sao, chỉ còn của cha nữa thôi, chẳng mấy chốc là ta sẽ bện xong thôi. Chẳng phải là chàng tiến cung à? Sao lại về nhanh vậy?”

Lý Hoa Chương nhớ đến chuyện trong cung thì khẽ thở dài. Hắn vào trong, ngồi bên cạnh nàng, nhận lấy cái sọt đựng dây, dịu dàng cẩn thận chia dây ra cho nàng. Hắn vừa chia vừa lên tiếng: “Thường Thường, ta…”

Minh Hoa Thường như có thuật đọc tâm, nàng nói: “Dừng, chúng ta là phu thê, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chàng đừng nói mấy lời như là xin lỗi ta, làm liên lụy đến ta.”

Lý Hoa Chương khẽ động đậy đôi môi mỏng, sau cùng, hắn lại nhẹ nhàng mím môi lại, lòng càng áy náy hơn: “Là do ta không tốt, khi làm huynh trưởng thì tu hú chiếm tổ chim khách, khi làm phu quân thì còn phải liên lụy nàng, khiến nàng phải xa người nhà.”

Ánh mắt Minh Hoa Thường dao động, nàng đặt sợi dây trường mệnh đã bện được một nửa xuống, nghiêm túc nhìn về phía Lý Hoa Chương và hỏi hắn rằng: “Sao vậy? Trong cung đã nói gì với chàng à?”

Một lần nữa, Lý Hoa Chương lại thở dài: “Mặc dù phế Thái tử đã đền tội, nhưng Hoàng đế, Hoàng hậu rất kinh sợ, sợ các Hoàng tử khác cũng bắt chước phế Thái tử tạo phản. Người khiến cho Hoàng hậu không yên tâm nhất là Nhị Hoàng tử, tức là Tiêu Vương. Vào lúc Tắc Thiên Hoàng đế còn tại vị, Tiêu Vương đã mật báo cho hai huynh đệ Trương gia, hại chết Thái tử Ý Đức và Vĩnh Thái Công chúa, bây giờ hắn ta đang làm Thứ sử ở Quân Châu, Hoàng hậu lo lắng hắn ta sẽ dẫn binh tạo phản.”

Tiêu Vương chính là Nhị Hoàng tử Lý Trọng Phúc, Vi Hoàng hậu khăng khăng cho rằng hắn ta đã mật báo với hai huynh đệ Trương gia, dẫn đến huyết án Đan Phượng Môn, hại hết đích tử duy nhất của bà ta là Lý Trọng Nhuận. Vi Hoàng hậu cực kỳ căm ghét Lý Trọng Phúc, sau khi Hoàng đế đăng cơ, bà ta không cho phép Lý Trọng Phúc ở lại Trường An, tùy tiện phong làm Tiêu Vương, đuổi hắn ta đến nơi dịch bệnh hoành hành, nghèo đói là Quân Châu để làm Thứ sử. Dù cho Hoàng đế đã nhiều lần đại xá thiên hạ, nhưng Vi Hoàng hậu cũng vẫn không cho phép đặc xá Lý Trọng Phúc.

Sau khi phế Thái tử binh biến thất bại, bệnh đa nghi của Vi Hoàng hậu lại bị khơi dậy, nhìn mấy nhi tử còn lại của Hoàng đế thế nào cũng thấy chướng mắt, nhất là Tiêu Vương. Cho nên, mặc dù không có bằng chứng gì, nhưng Vi Hoàng hậu cứ cảm thấy Tiêu Vương sẽ tạo phản.

Minh Hoa Thường nghe được lời Lý Hoa Chương nói thì nhướng mày, hỏi dò: “Cho nên, Hoàng đế bảo chàng…”

“Thánh nhan, Hoàng hậu nói ta có công trong Thần Long chính biến, vô cùng tin tưởng vào khả năng của ta, cho nên ra lệnh cho ta đến Thương Châu, lấy danh nghĩa là làm Thứ sử, nhưng thật ra là để giám sát Tiêu Vương. Nếu như Tiêu Vương có ý muốn tạo phản thì lập tức phát binh thảo phạt.”

Minh Hoa Thường nghe xong thì nhẹ nhàng “À” một tiếng, nàng cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Bây giờ Vi Hậu “hát vang tiến mạnh,” trắng trợn sắp xếp vây cánh vào trong triều, chủ trì khoa cử, nghe nói là còn có ý đi Thái Sơn phong thiện [*] nữa. Cẩn thận nhìn lại mấy hành động này thì mới thấy, chẳng phải là đang sao chép Tắc Thiên Hoàng đế năm đó trước khi xưng đế hay sao?

[*] Phong thiện (封禅): thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.

Tuy Vi Hoàng hậu bắt chước nhưng lại không hề cao minh, không chỉ có Minh Hoa Thường, mà rất nhiều người trong triều đều nhìn ra được rằng Vi Hoàng hậu đang có ý bắt chước Tắc Thiên Hoàng đế. Dựa theo con đường của Tắc Thiên Hoàng đế ,thì sau khi nắm giữ triều chính, bước tiếp theo nên là “dọn sạch” những người thừa kế hoàng vị chính thống, chuẩn bị cho mình đăng cơ.

Hoàng đế có tổng cộng bốn nhi tử, trưởng tử Lý Trọng Nhuận thì đã bị Tắc Thiên Hoàng đế đánh chết, thứ tam tử Lý Trọng Tuấn vì tạo phản mà bị thuộc hạ chém đầu, hoàng tứ tử Ôn Vương Lý Trọng Mậu vẫn còn nhỏ tuổi dễ thao túng, hoàng nhị tử Lý Trọng Phúc đã lớn lại có thù cũ với Vi Hoàng hậu, chắc chắn hắn ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của Vi Hoàng hậu. Vi Hoàng hậu cho người đi thăm dò xem Tiêu Vương có lòng tạo phản hay không, cho dù vốn dĩ hắn ta không có đi chăng nữa, nhưng khi biết được đích mẫu đã phái người đi, không có cũng sẽ biến thành có thôi.

Vi Hoàng hậu phái Lý Hoa Chương đi giám sát Tiêu Vương, chính là kế sách “một mũi tên trúng hai đích”. Vi Hoàng hậu không tin nhi tử của Hoàng đế, thì làm sao có thể tin tưởng cháu trai được kia chứ?

Lý Hoa Chương là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, vừa có công lao vừa có thành tích thật, thanh danh ở trong triều luôn rất tốt. Dù sao thì Vi Hoàng hậu cũng là đích mẫu của Tiêu Vương, về lễ pháp thì có ưu thế tự nhiên, bà ta có thể lấy thân phận của mình ra để áp chế thứ tử, nhưng chưa chắc là có thể áp chế được cháu trai có công lao hiển hách.

Có Lý Hoa Chương ở đó, cho dù nhi tử của Hoàng đế đều đã chết hết, nhưng chắc chắn là triều thần cũng sẽ không đồng ý để An Lạc Công chúa, thậm chí là Vi Hoàng hậu, lên làm Hoàng đế. Cho nên Vi Hoàng hậu đã nghĩ ra kế sách này, phái Lý Hoa Chương đi Thương Châu. Thương Châu và Quân Châu liền kề nhau, Quân Châu chướng khí hoành hành, Thương Châu cũng không tốt hơn được bao nhiêu cả. Cho dù Lý Hoa Chương có thể chịu đựng được chướng khí đi chăng nữa, nhưng đến khi Tiêu Vương tạo phản, thì hắn cũng sẽ ở tiền tuyến thôi. Đến lúc đó, chỉ cần đợi cho Tiêu Vương và Lý Hoa Chương đấu đến mức “lưỡng bại câu thương”, còn Vi Hoàng hậu thì có thể ngồi yên ở đó mà làm “ngư ông đắc lợi”.

Vi Hoàng hậu gảy bàn tính vang dội lắm, muốn ném một hòn đá trúng hai con chim, đồng thời, còn muốn loại bỏ hai người thừa kế hoàng vị có sức uy hiếp lớn nhất đi. Kế hoạch của bà ta không được xem là cao minh gì, đến Minh Hoa Thường có thể nhìn ra được, thì huống hồ chi là Lý Hoa Chương, hắn là người trong cuộc, chỉ e là hắn còn hiểu rõ hơn cả nàng nữa kìa.

Minh Hoa Thường thầm buông tiếng thở dài thay cho Lý Hoa Chương. Hắn lặng lẽ bảo vệ giang sơn Đại Đường vững chắc, nhưng người hưởng lợi nhiều nhất lại không hề cảm kích, ngược lại, còn không ngừng nghi kỵ, lấy oán trả ơn. Lý Hoa Chương là người thất vọng nhất, đau khổ nhất.

Minh Hoa Thường lặng lẽ cầm lấy tay Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương cảm nhận được tâm tình của nàng, nhẹ nhàng nhéo mặt nàng rồi nói: “Không sao, ta không để ý, nàng đừng tức giận.”

“Ta đâu có tư cách gì để mà tức giận, ta chỉ thấy không đáng thay cho chàng thôi.” Minh Hoa Thường càng nghĩ thì lại càng thấy giận, nàng ôm chặt lấy Lý Hoa Chương và nói: “Là do bọn họ không xứng với sự tốt đẹp của chàng. Bọn họ nợ chàng thì để ta bù vào. Sau này, ta nhất định sẽ tốt với chàng gấp bội lần.”

Trái tim Lý Hoa Chương nóng lên, gần như là không thể khống chế được vẻ mặt của mình nữa. Hắn ôm Minh Hoa Thường thật chặt, giọng nói khàn khàn, không biết vì sao lại nghẹn ngào: “Được, đây là lời nàng nói đó, không được đổi ý đâu.”

Vi Hoàng hậu sợ Lý Hoa Chương không chịu rời khỏi Trường An, đã chuẩn bị trước rất nhiều lời khách sáo. Lý Hoa Chương thấy rõ tâm tư ấy của Vi Hoàng hậu, hắn hoàn toàn khinh thường việc so đo với bà ta, ngoại từ Minh Hoa Thường và một xe sách ra, hắn không mang theo thứ gì cả. Vào một buổi sớm nọ, hắn đã khiêm tốn đánh xe ra khỏi Trường An, tiến về phía Thương Châu làm Thứ sử.

Vi Hoàng hậu mừng thầm vì kế hoạch thuận lợi, thật tình là bà ta không biết rằng, vừa hay việc này lại đúng với tâm ý của Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi đến Thương Châu, nơi này không có quy tắc cung đình trói buộc, không có những quan hệ ân tình không thể không tiếp nhận, cuối cùng thì bấy giờ hai người cũng đã có thể sống những tháng ngày yên ổn.

Bọn họ cùng nhau khảo sát thủy lợi, dân nuôi tằm, chỉnh đốn kỷ luật hình phạt kiện tụng, xử lý những án oan còn tồn đọng. Vào ngày nghỉ, Lý Hoa Chương sẽ dẫn Minh Hoa Thường theo để đi xung quanh dạo chơi. Không ai biết bọn họ từng là huynh muội, dân chúng chỉ biết rằng, Ung Vương và Ung Vương phi tình cảm sâu đậm, dù đi đâu cũng đi cùng nhau, giống như đôi thần tiên quyến lữ.

Chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà đã nửa năm trôi qua rồi, tháng nào Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ cũng trao đổi tin tức, nàng cũng biết được rằng, trong nửa năm nay, Nhậm Dao rất được Vi Hoàng hậu trọng dụng, chính là nữ Tướng quân “chạm tay vào là bỏng” của thành Trường An, đến cả việc đi đến Thái Sơn phong thiện cũng để cho Nhậm Dao làm hộ vệ, phủ Bình Nam Hầu “nước lên thì thuyền lên”, người lui tới đông như trẩy hội. Cảnh ngộ của những người khác thì không tốt được như vậy, Giang Lăng vẫn làm thế tử nhàn tản, ở trong Vũ Lâm quân ăn không ngồi rồi, ứng phó cho xong chuyện, Nhậm Dao nhanh chóng vượt qua chức quan của hắn ta, hai người dần dần không còn qua lại gì nữa.

Tạ Tế Xuyên thì vào ngày chính biến đã cưỡng ép đưa Hoàng đế ra ngoài, lúc đó thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi xong việc, cuối cùng vẫn để lại khúc mắc trong lòng Hoàng đế. Hoàng đế không còn nể trọng Tạ Tế Xuyên như hồi còn ở Đông Cung nữa, bây giờ Tạ Tế Xuyên giữ chức Tu thư, nói ra thì cao quý sĩ diện, nhưng thực chất là đã sớm bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực, ở trong triều không khác gì người ngoài rìa cả.

Tô Hành Chỉ thì vì lần trước ra mặt giúp Minh Vũ Tễ mà bị An Lạc Công chúa ghi thù, ở Ngự sử đài, y bị lạnh nhạt khắp nơi. Minh Vũ Tễ đã mắng Tô Hành Chỉ ngu xuẩn một trận. Tuy rằng trong thư nàng ấy không nói gì, nhưng Minh Hoa Thường có thể nhìn ra được rằng, tình cảnh của phủ Trấn Quốc Công cũng càng ngày càng khó khăn.

Trước kia, Lý Hoa Chương ở Trường An, mọi người nể mặt Ung Vương nên vẫn không dám làm gì quá đáng, bây giờ Lý Hoa Chương đã rời kinh, ngày về triều còn xa, mọi người đều cảm nhận được rằng, Ung Vương đã hoàn toàn thất thế, nên người ta càng không kiêng nể gì với phủ Trấn Quốc Công nữa. Minh Vũ Tễ một thân một mình chống đỡ cả phủ Trấn Quốc Công, có thể tưởng tượng ra được sự vất vả mà nàng ấy đang phải gánh vác.

Minh Hoa Thường khép thư lại, không nhịn được mà buồn tiếng thở dài. Nàng chợt nhớ đến năm đó, khi còn luyện tập ở núi Chung Nam, khi ấy Hàn Hiệt vẫn là thầy của bọn họ, bảy người họ lên núi, xuống nước, trốn học, chép bài tập, vui vẻ và đau khổ đều vô cùng giản đơn. Nhưng còn bây giờ, chỉ mới ba năm trôi qua thôi, núi Chung Nam chẳng thay đổi gì, nhưng còn bảy thiếu niên thiếu nữ ngông cuồng trên núi, đã không còn dáng vẻ của năm đó nữa.

Trong lòng mỗi người đều cất giấu chấp niệm, cũng vì vậy mà bọn họ đã bước lên con đường hoàn toàn khác nhau.

Con đường phía trước, chớ hỏi tương lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.