Chương trước
Chương sau
Vì đang ở nhà người ta, nên giấc ngủ của Minh Hoa Thường rất nông, gần như Lý Hoa Chương chỉ vừa động một cái thôi là nàng đã tỉnh lại rồi. Lý Hoa Chương đang nhẹ nhàng xuống giường, nghe thấy tiếng nàng tỉnh giấc thì lại thả rèm, nhỏ giọng hỏi: “Ta đánh thức nàng à?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, dùng sức dụi mắt muốn dậy: “Không, là do ta không ngủ được.”

Minh Hoa Thường nói xong thì đưa tay ra một cách vô cùng tự nhiên, không cần phải nói, Lý Hoa Chương đón lấy nàng một cách vô cùng quen thuộc, cổ tay dùng lực ôm nàng dậy: “Đêm qua nàng ngủ muộn, không ngủ thêm một lúc nữa hả?”

Vốn dĩ giờ này không phải là thời gian rời giường bình thường của Minh Hoa Thường, đầu óc nàng còn đang mơ mơ màng màng, nhưng khi nghĩ đến vụ án thì nào có còn dám ngủ nữa? Nàng thuận theo lực nâng của Lý Hoa Chương mà dựa vào vai hắn, híp mắt dựa vào một lúc rồi vẫn quyết định đứng dậy: “Không cần, lát nữa còn phải tra hỏi, ta đi ra ngoài với chàng.”

Bọn họ ở nhờ nhà họ Phong, không dẫn theo bao nhiêu thị nữ cả, huống chi Lý Hoa Chương cũng không thích người khác ở gần mình, cho nên, khi phu thê hai người họ ở trong phòng cùng nhau, thì rất ít khi gọi nha hoàn vào. Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương tự rửa mặt, Lý Hoa Chương không gọi nha hoàn vào mà chính tay hắn giúp Minh Hoa Thường trang điểm, vấn tóc, đeo trang sức.

Thật ra Minh Hoa Thường muốn tự làm cơ, nhưng Lý Hoa Chương trông lạnh lùng hững hờ, hoàn toàn không cho phép nàng được đụng tay vào, rõ ràng là hắn rất thích thú. Thậm chí là, khi thấy khí sắc của nàng không tốt, Lý Hoa Chương lấy bút bôi một lớp son nhạt cho nàng, cuối cùng thì lúc bấy giờ mới thấy hài lòng.

Đợi đến khi hai người đều đã sửa soạn xong xuôi, dùng xong bữa sáng, thì đã gần nửa canh giờ trôi qua rồi. Minh Hoa Thường thấy đã trôi qua lâu như vậy thì bất giác thấy hơi nôn nóng, Lý Hoa Chương kéo lấy nàng, không hoảng không vội, thản nhiên sửa sang lại cổ áo cho nàng: “Không vội, ta đã sai người bao vây Phong phủ rồi, dù có là ai thì cũng không thể đi ra ngoài được. Nàng muốn hỏi bao lâu thì hỏi, cứ từ từ thôi.”

Minh Hoa Thường nghĩ thì thấy cũng phải, càng sốt ruột muốn có kết quả thì lại càng dễ phạm phải sai lầm. Minh Hoa Thường bưng lò sưởi, để mặc cho Lý Hoa Chương lật chỉnh phủi thẳng thắt lưng của nàng, thương lượng: “Đêm qua, sau khi Phong lão xảy ra chuyện, ta đã nhìn thấy Phong Côn và Bảo Châu, duy chỉ không thấy Phong Ngữ. Phong Ngữ cầm quyền, lại được Phong lão thái gia thiên vị, hắn ta phải là người không hy vọng Phong lão thái gia xảy ra chuyện nhất. Dù sao thì khi Phong lão thái gia còn sống, phu thê bọn họ cũng là chủ nhà, Phong lão thái gia chết đi, theo lễ pháp, gia nghiệp lớn như vậy nên để cho trưởng tử kế thừa, phu thê bọn họ sẽ phải kiếm ăn dưới tay Phong Côn. Không thể nào hắn ta không sốt ruột được, hôm nay chúng ta đi tìm Phong Ngữ trước nhé?”

Lý Hoa Chương gật đầu, kéo tay nàng, không dị nghị gì: “Được.”

Từ sau khi Phong lão thái gia chết trong đêm khuya, Phong Ngữ vẫn luôn bận rộn, mặc dù ai cũng biết rằng thi thể của Phong lão thái gia vẫn còn nằm trong tay quan phủ, Phong gia không thể phát tang, nhưng Minh Hoa Thường không biết, không biết rốt cuộc Phong Ngữ đang bận rộn gì. Biết được Ung Vương có lời muốn hỏi mình, Phong Ngữ vội vàng dành ra chút thời gian để chạy đến chính đường, vừa vào trong đã vội vàng hạ bái: “Thảo dân đến chậm, xin Ung Vương, Ung Vương phi thứ tội!”

Lý Hoa Chương khiêm tốn ngăn hắn ta lại rồi nói: “Phong gia gặp đại biến như vậy, đương nhiên là có rất nhiều chuyện phải lo liệu, ta có thể hiểu được, Phong nhị lang không cần để ý. Ngồi trước đi đã, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”

Phong Ngữ nói lời khách sáo, cẩn thận ngồi vào ghế dưới. Lý Hoa Chương liếc nhìn hành động của hắn ta rồi nói: “Ngỗ tác vẫn đang kiểm tra và đối chiếu nguyên nhân tử vong của Phong lão, bây giờ vẫn chưa thể đưa thi thể về, mong Phong nhị lang hiểu cho.”

Mồ yên mả đẹp là chấp niệm của không biết bao nhiêu người, bây giờ bọn họ còn giữ thi thể của Phong lão thái gia không trả, vốn dĩ Minh Hoa Thường còn tưởng rằng người Phong gia sẽ phàn nàn gì đó về chuyện này, không ngờ rằng, Phong Ngữ lại gật đầu, thấu tình đạt lý một cách vô cùng bất ngờ: “Đây là điều đương nhiên. Phụ thân mất mạng, ta cũng muốn sớm ngày tra ra được sự thật, giải oan cho phụ thân.”

Lý Hoa Chương nói: “Đa tạ vì đã hiểu cho. Có mấy lời, bọn ta vẫn phải hỏi theo thông lệ, xin Phong nhị lang hợp tác. Vào hôm qua, từ giờ Hợi đến giờ Tý, ngươi đã làm gì?”

Phong nhị lang nói: “Sau khi phụ thân để chúng ta xuống khỏi tầng ba thì ta vẫn luôn ở trong nhà trồng hoa trông coi lầu Trích Tinh. Giờ Hợi, Vương gia và Vương phi đến; giờ Hợi hai khắc, Đại huynh đưa nước trà quay lại, ta và Vương gia kiểm tra thủ vệ ở cửa ra vào; vào giờ Hợi chính, sau khi Vương gia và Vương phi về phòng, ta sợ xảy ra sự cố nên lệnh cho người ta kiểm tra thêm lần nữa; giờ Hợi bảy khắc, ta quay về phòng trồng hoa, Bảo Châu nói muốn đi đến nhà bếp lấy bánh ngọt, vừa hay kho ấy ta thấy hơi đói bụng nên đã chờ ở trong nhà trồng hoa. Chờ gần một nén nhang, ta chợt nghe thấy có người đốt pháo hoa. Ta tưởng là tên đạo tặc kia xuất hiện, vội vàng dẫn người chạy tới vườn hoa, nhưng không thấy gì cả. Chuyện xảy ra sau đó thì Vương gia và Vương phi đều đã biết rồi đấy ạ.”

“Ngươi là người thứ mấy lên tầng?”

“Người thứ hai.” Phong Ngữ nói: “Bảo Châu đi trước ta. Lúc đó Bảo Châu nói phụ thân không động đậy, trông có vẻ hơi kỳ lạ, ta hoảng hồn, chẳng ngó ngàng gì mà chạy lên ngay. Đến khi ta lên được tầng ba, thì ta đã nhìn thấy Bảo Châu vừa dùng sức lay phụ thân vừa gọi mấy tiếng “Lão thái gia”, nàng ta lay lay mấy cái mà phụ thân đều bất động, bấy giờ bọn ta đều biết là không bình thường. Ta bị dọa sợ, Bảo Châu che mặt khóc, đúng lúc này thì Vương gia, Vương phi lên đến nơi.”

Phong Ngữ nói xong thì trở nên ỉu xìu, vô cùng ảo não: “Đều tại ta, chỉ trách do ta vô dụng, để người ta lợi dụng sơ hở.”

Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương nhìn nhau, Lý Hoa Chương lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, người sát hại Phong lão thái gia sẽ là ai?”

“Tất nhiên là đạo thánh Diệu Thủ Không Không rồi.” Phong Ngữ lòng đầy căm phẫn, hắn ta nắm chặt tay lại và nói: “Hắn ta đã đưa thư cho phụ thân, đã mơ ước đến ngọc Tùy Hầu từ lâu rồi. Tất nhiên là do đêm qua hắn ta chui vào lầu Trích Tinh trộm bảo vật, bị phụ thân ta phát hiện, hắn ta thẹn quá hóa giận nên mới ra tay sát hại phụ thân ta.”

Minh Hoa Thường hơi nghiêng đầu, thấy vô cùng hoang mang: “Nhưng, cửa sổ tầng ba của lầu Trích Tinh để mở, nếu như có ai xâm phạm, thì chắc chắn là người bên ngoài có thể nhìn thấy.”

“Trước đó đều có thể nhìn thấy, nhưng lúc gần đến giờ Tý, đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng pháo hoa, sự chú ý của chúng ta đều dồn về pháo hoa, không còn ai theo dõi cửa sổ nữa. Có lẽ chính ngay lúc ấy Diệu Thủ Không Không đã vào tầng ba, giết phụ thân và đánh cắp Tùy châu.”

Minh Hoa Thường chậm chạp gật đầu: “Cũng có khả năng. Nhưng mà, Phong lão không có vết thương ngoài da, Diệu Thủ Không Không sát hại lão thái gia như thế nào?”

Phong Dữ do dự rồi nói: “Bọn họ là người trong giang hồ, đương nhiên là có nhiều thủ đoạn rồi. Đợi đến khi bắt được Diệu Thủ Không Không thì chúng ta sẽ biết rõ thôi.”

Khuôn mặt Lý Hoa Chương trắng trẻo, vẻ mặt hắn thì lại lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm chỉnh khiến hắn càng giống như ngọc điêu khắc, cao ngạo đẹp đẽ không gì sánh bằng. Hắn nghiêm mặt nói: “Đêm qua, ngay khi vừa phát hiện ra án mạng, ta đã sai người trấn giữ Phong phủ và cổng thành, không ai có thể rời khỏi được, chắc chắn là bây giờ Diệu Thủ Không Không vẫn còn ở trong phủ. Phong nhị lang, ngươi có thể cho ta một bản danh sách người trong phủ không? Ta phải thẩm tra đối chiếu từng người một, cho dù có phải đào ba tấc đất thì cũng phải tìm ra được tặc tử.”

Dường như là Phong Ngữ hơi do dự, nhưng khi đối diện với ánh mắt hiên ngang lẫm liệt, đoan chính uy nghiêm của Lý Hoa Chương, hắn ta siết quai hàm, cuối cùng mới nói: “Được. Ung Vương chờ một lát, thảo dân đi đếm số người. Có vài người vừa được tuyển vào, phải tạo danh sách lại, chỉ sợ là sẽ hơi lâu.”

“Không sao.” Trông Lý Hoa Chương rất dễ nói chuyện, rộng lượng nói: “Chuyện thế này cũng không gấp được. Ngươi cứ từ từ đếm, ta ở Phong phủ chờ ngươi.”

Phong Ngữ chắp tay, bước vội vàng ra ngoài. Phong Ngữ sửa sang lại danh sách thì cũng phải mất một lúc lâu, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đi đến trạm tiếp theo, đến nội viện của Phong Côn để tra hỏi.

Phong Côn nghe nha hoàn bẩm báo rằng Ung Vương và Ung Vương phi sẽ tới tra hỏi thì đã chờ ở chính đường từ sớm, hai mắt hắn ta trống rỗng, không ngừng xoa tay, có chút đứng ngồi không yên. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, hắn ta giật mình, hốt hoảng đứng lên, suýt chút nữa là đã làm đổ chén trà trên bàn.

Lý Hoa Chương vén rèm giúp Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường vừa mới vào phòng, thấy Phong Côn giật mình thì vội nói: “Phong đại lang cẩn thận.”

Nha hoàn bên cạnh luống cuống tay chân đón được chén trà, Phong Côn có chút bối rối, chỉ biết cười cười, rồi hắn ta nói: “Ung Vương, Ung Vương phi đến nơi hàn xá, tại hạ kích động quá, khiến hai vị chê cười rồi. Vương gia, Vương phi mau ngồi đi.”

Lý Hoa Chương thản nhiên nói lời cảm tạ rồi dẫn Minh Hoa Thường vào chỗ ngồi. Dường như là đến lúc này Phong Côn mới ý thức được rằng mình phải chiêu đãi khách quý, bèn luôn miệng sai thị nữ bưng trà dâng nước. Lý Hoa Chương đưa tay, bàn tay gầy gò thon dài giống như ngọc điêu khắc, chỉ một hành động tùy ý như thế thôi mà đã mang theo khí chất cao quý khó nói nên lời: “Phong đại lang không cần phiền phức như thế đâu, hôm nay bọn ta tới là vì việc công, chỉ tuỳ tiện hỏi mấy câu thôi, Phong đại lang trả lời thành thật là được. Ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể của Phong lão, nói Phong lão trúng độc bỏ mình, cụ thể là độc gì thì vẫn còn đang tra. Phong đại lang hãy nén bi thương, không biết là ngươi đã từng nhìn thấy chất độc ở Phong gia bao giờ chưa?”

Nhắc đến vấn đề này, Phong Côn lắc đầu không chút do dự gì rồi nói: “Các việc vặt trong công phủ đều do Nhị đệ và Nhị đệ muội quản lý, trong nhà đã trải qua những quá trình cụ thể nào thì ta cũng không rõ.”

Lý Hoa Chương gật đầu, hắn lại hỏi: “Nghe người hầu trong phủ nói rằng, vào đêm qua, trước giờ Hợi, trong lúc khiêng đồ lên tầng ba, bọn họ đã nói chuyện với Phong lão, khi đó ông ấy khỏe mạnh, không có gì đáng ngại cả. Sau giờ Hợi thì tất cả mọi người mới xuống tầng, bọn ta ở dưới tầng cũng đã tận mắt nhìn thấy Phong lão đứng dậy uống nước, sau đó thì ông ấy nằm trên ghế nghỉ ngơi. Mãi đến giờ Tý chúng ta xông lên tầng ba thì mới phát hiện ra là ông ấy đã chết bất đắc kỳ tử. Từ giờ Hợi đến giờ Tý, Phong lão để cửa sổ mở, tất cả mọi người ở dưới tầng đều có thể thấy rằng là ông ấy chưa từng tiếp xúc với ai khác cả. Vậy thì, thứ duy nhất ông ấy tiếp xúc có lẽ chính là đồ ăn và nước uống trên tầng. Phong đại lang, nước trà do ngươi đưa lên, ngươi còn ở cùng với ông ấy rất lâu, không biết ngươi có chú ý thấy trên tầng có gì khác thường không?”

Mắt Phong Côn đảo liên tục, cơ thể căng thẳng, hắn ta nói: “Ta không chú ý nên không thấy gì bất thường cả. Đồ đạc bên cạnh phụ thân đều do nha hoàn người hầu chuẩn bị, có lẽ người bên cạnh ông ấy sẽ biết rõ hơn ta nhiều đó.”

Minh Hoa Thường thấy Phong Côn tránh né không đáp thì hỏi tiếp: “Vậy thì, khi Phong đại lang pha trà, ngươi có nhìn thấy ai khả nghi, hoặc là, ngươi có rời mắt khỏi nước trà một lần nào hay không?”

Sắc mặt Phong Côn trắng bệch, hắn ta chớp mắt, chợt nhớ tới gì đó nên nói ngay: “Ta nhớ ra ngồi, ta đi đến phòng trà sai người ta pha trà, Bảo Châu không yên tâm nên cũng đi theo ta. Ta đứng ở bên ngoài nói chuyện với Bảo Châu, đợi đến khi trà được pha xong, ta sợ phụ thân đợi lâu nên chưa kịp kiểm tra gì mà đã mang đi ngay rồi. Nếu như trong phòng trà có người động tay động chân, thì ta cũng không nhìn ra được.”

Minh Hoa Thường nhẹ nhàng đáp một tiếng, ghi chú phòng trà lại. Nàng chợt lên tiếng: “Bảo Châu cũng đi đến phòng trà à? Nàng ta không quay về bắt vẹt sao?”

Phong Côn nhún vai, dửng dưng nói: “Nàng ta nói sợ ta không biết lão gia tử thích uống trà gì, cứ muốn đi theo đến phòng trà để dặn dò ta, sau đó mới trở về.”

Minh Hoa Thường nghiền ngẫm, Lý Hoa Chương tiếp lời: “Ngoại trừ việc Phong lão bị giết hại ra thì trong phủ còn có một vấn đề khác nữa, chính là không thấy ngọc Tùy Hầu đâu. Về việc mất trộm này, Phong đại lang có manh mối gì không?”

Nhắc tới ngọc Tùy Hầu, sắc mặt Phong Côn trở nên sống động ngay, thần thái cũng kích động hơn là ban nãy, khi mà họ hỏi đến cái chết của Phong lão thái gia. Phong Côn hắng giọng rồi nói: “Tại hạ tài hèn học ít, không biết gì trong việc phá án cả, không biết là Ung Vương có cao kiến gì chăng?”

Lý Hoa Chương nói: “Cao kiến thì không dám nhận. Diệu Thủ Không Không để lại bức thư cho Phong lão, khiến cho việc này ầm ĩ đến mức mọi người đều biết; đến đêm qua, vào giờ Tý trong, đột nhiên trong Phong phủ có tiếng pháo hoa vang lên, khi quay lại thì đã không thấy tăm hơi ngọc Tùy Hầu đâu nữa. Liệu có phải là Diệu Thủ Không Không đã trộm bảo vật đi, vì muốn diệt khẩu mà giết chết Phong lão hay không?”

Ánh mắt Lý Hoa Chương tĩnh lặng nhàn nhạt, giọng điệu ung dung không vội, dù hắn có nói “mặt trời mọc đằng Tây” đi chăng nữa thì cũng vẫn vô cùng đáng tin, Phong Côn không ngờ “cao kiến” của Ung Vương lại là thế này, vẻ mặt hắn ta cứng đờ, cười ha hả rồi nói: “Ung Vương suy nghĩ chu toàn, khả năng này cũng có thể xảy ra lắm, có điều, tại hạ lại cảm thấy, lầu Trích Tinh đã được bao vây lại rồi, chẳng khác gì một cái thùng sắt cả, dù chỉ là con chim cũng không thể bay ra được. Thế nên, nếu là ngoài thì sao có thể quen thuộc với lầu Trích Tinh như vậy, sao có thể tránh được tất cả đội ngũ tuần tra một cách hoàn mỹ, rồi sau khi trộm đồ, còn có thể an toàn trở ra như thế cho được? Phòng ngày phòng đêm, khó phòng cướp trong nhà, không chừng Diệu Thủ Không Không ở trong Phong phủ đó.”

Lý Hoa Chương hướng ánh nhìn nghiêm túc sang chỗ Phong Côn, sau đó hắn chậm rãi gật đầu và nói: “Nói có lý. Ý của Phong đại lang là, Diệu Thủ Không Không ngụy trang thành thủ vệ, ẩn náu trong đội ngũ tuần tra à?”

Phong Côn ậm ừ một tiếng, nói quanh co lòng vòng cả một lúc: “Rất nhiều gia đinh được phụ thân tuyển vào trước khi nhận được thư của Diệu Thủ Không Không, cho dù Diệu Thủ Không Không có là đạo thánh thì sao có thể biết trước được, đúng không? Huống hồ chi, phần lớn thủ vệ phải đi tuần tra theo nhóm, nếu chỉ có một mình hắn ta như thế thôi thì sao mà hắn ta có thể bỏ qua đội ngũ, trèo lên lầu Trích Tinh dưới sự theo dõi của mọi người cho được?”

Lý Hoa Chương nhướng mày, hỏi: “Ta nghe thì lại thấy ta không hiểu được ý nghĩa trong lời nói này của Phong đại lang. Diệu Thủ Không Không không xông vào từ bên ngoài, cũng không ẩn náu trong đội ngũ thủ vệ, vậy thì hắn ta còn có thể làm việc này như thế nào đây?”

Phong Côn nhanh chóng tỏ vẻ khinh thường, đáp hàm hồ: “Chỉ e là, căn bản là không có đạo thánh gì cả, mà là do ở trong Phong phủ có nội ứng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.