Bấy giờ, trăng đã treo lơ lửng trên cao
Khắp gia trang chìm vào trong màn đêm cô tịch, chỉ tồn tại vài ba tiếng cóc nhái kêu la inh ỏi, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo ngọn gió đêm buốt lạnh, Tít mon men theo dọc con đường đất ngập ghềnh, từ sau bếp dẫn thẳng ra ngoài vườn mận, trên tay nó còn cầm theo cây đèn măng-sông, càng đi sâu vào vườn mận, nó càng thấy hối hận, trong lúc cấp bách, nó chỉ nghĩ ngay đến vườn mận, là nơi ít ai lui tới vào buổi đêm, nhưng nó lại quên mất một chuyện, khu vườn này cây cối um tùm, rậm rạp, rắn rết bọ sát nhiều vô số kể, ngoài ra còn được bao trùm bởi bầu không khí u ám rợn cả sống lưng
Ở phía xa xa, Tít có thể nhìn thấy một ngọn đèn khác đang treo lơ lửng trên cây mận, trong màn đêm hiu hắt, được ngọn đèn măng-sông soi rọi, là bóng dáng một người đàn ông đang đứng nghêng ngang, quay lưng về phía Tít, càng đi đến gần, làn khói cigar sọc thẳng vào khoan mũi Tít, làm cho Tít không nhịn được, hắt xì một cái rõ to.
*Hắt xì*
"Em đến rồi à?"
Cậu Tùng xoay lưng lại, cậu nhìn Tít chăm chú, như đang đợi chờ một điều gì đó sắp xảy ra, mặc nhiên Tít vẫn bình thản, nó nhìn anh Tùng một cách đăm chiêu, sau đó cất giọng hỏi
"Anh phát hiện ra em khi nào?"
Cậu Tùng bật cười lên khanh khách, cậu đưa điếu cigar lên miệng, rít một hơi thật sâu, giọng cậu nửa đùa nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-sac/2924286/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.