“Ưm.” Thanh Phong giãy khỏi bàn tay đang bịt miệng mình, “Không phải! Ung Hoài chỉ đi nhầm đường mà thôi.”
“Đầu óc của heo đúng là ăn hại.”
Thanh Phong nổi giận, “Phi Cương! Dù tụi mình là hàng xóm rất lâu rất lâu năm nhưng ngươi không được nói xấu y!”
Phi Cương nói: “Vẻ mặt của ngươi cứ như giẫm vào cái chân đau của ngươi không bằng.”
Giẫm vào cái chân đau?
Thanh Phong vừa ngẫm nghĩ ý tứ của câu nói vừa cấp tốc đáp trả: “Vẻ mặt của ngươi hệt như giẫm phải phân heo ấy!”
Phi Cương vươn tay trái ra, ánh lửa từng đốm bập bùng trong lòng bàn tay gã, “Địa vị của hắn trong lòng ta còn chưa cao đến thế.” Nói xong, gã lạnh lùng xoay đi, hai dải tua vàng rũ xuống từ kim quan khẽ lay động, vẽ nên những đường cung ánh vàng, tay áo thùng thình trắng tuyết quạt nên làn gió, thổi tung vài sợi tóc của Thanh Phong.
Thanh Phong rón rén lùi lại phía sau, vừa lùi được hai bước đã nghe giọng nói lạnh băng của Phi Cương ông ông vang vọng bên tai, “Lùi thêm bước nữa ngươi sẽ thành kẻ góa vợ (quan phu).”
Góa vợ? Góa vợ? Góa vợ sao? Là người chồng (phu) bị nhốt (quan) lại ấy hả?
Thanh Phong ngờ nghệch đứng yên tại chỗ.
Một ống tay áo trắng muốt lặng lẽ phóng tới, hệt như rắn nước mà quấn quanh eo của nó rồi thình lình giật mạnh một cái. Thanh Phong mất thăng bằng, ngã dập mặt xuống đất. Chủ nhân tay áo không chỉ dừng lại ở đó, ống tay áo trên lưng quấn vào nách nó và kéo nó về phía trước.
Sợ gã kéo hỏng quần áo, Thanh Phong vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-mo-he-mo-huu-long/1339835/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.