Hoa uổng tử triệt để bị dọn dẹp sạch, âm thú và thực nhãn thú bỏ chạy cũng còn chưa kịp trở về, bởi thế khu vực hạ du lúc này thanh tĩnh hiếm thấy.
Họ rửa sạch vết máu trên người Chày Gỗ, chỉnh trang lại cho hắn, rồi chôn ở ngay nơi đây.
Tộc Người Thủ Sơn đại khái cho rằng thể xác cũng là vật ngoài thân, thái độ đối với thi thể thoải mái phát khiếp, không coi trọng lăng tẩm mộ địa lắm, vì mảnh đất nào chẳng chôn được người? Có lẽ nếu thân thể Người Thủ Sơn cũng như Người Thủ Môn, có giá trị như thần dược hồi sinh, có khả năng Chày Gỗ sẽ bị mang đi tùy thân bằng một hình thức khác, trong sự buồn đau của họ.
Đại Sơn trẻ tuổi, lại có ưu thế chủng tộc, khả năng phục hồi kinh người, khi Chử Hoàn còn do vết thương sau lưng mà khom người không tiện lắm, đôi mắt cậu ta cơ bản đã khỏi.
Cậu thiếu niên lại được thấy ánh mặt trời này ở trước mặt Chày Gỗ khóc một trận cho đã, sau đó cắt một đoạn tóc ngắn, đặt trên bờ sông bùn lầy, dùng đá đè lên, lau nước mắt mà nói với hắn: “Sau này anh chính là anh ruột của em, vợ anh chính là chị ruột của em, con trai anh chính là con em, em nợ gia đình anh cả đời, chỉ cần em còn một hơi thở, thì không ai có thể tổn thương họ!”
Nói xong Đại Sơn quỳ xuống đất, đập đầu liên tục thành tiếng. Cậu ta dốc hết sức lực, làm bầm cả trán, xét trên hình tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276663/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.