Chân người hiếm đến, vách núi cheo leo.
Nơi này không có bậc đá, đương nhiên càng không thể có cáp treo, chỗ bớt dốc còn đi được vài bước, đến chỗ hiểm trở thì phải tay không cắm dao găm vào khe đá, mới có thể dùng cả tay lẫn chân mà trèo lên.
Vì thế mà Chử Hoàn càng không tài nào lý giải cách nghĩ của mấy kẻ thích leo núi, bất luận thế nào anh cũng không thể hiểu nổi sự yêu thích với môn vận động như liều mạng này.
Nam Sơn nghe anh bình luận vậy, vội hỏi: “Thế trước kia anh thích làm những gì?”
Chử Hoàn cẩn thận nhớ lại, phát hiện chui ra trước hết trong đầu, một là “ở nhà chơi điện tử”, một là “nằm dài xem ti vi”, tựa hồ cái nào nói ra cũng không được hay lắm, bèn gia công tí chút, hàm súc đáp: “Kiểm tra lỗ hổng lập trình, quan tâm tác phẩm văn nghệ phản ánh các vấn đề xã hội phức tạp như phim ảnh.”
Viên Bình suýt nữa rớt luôn xuống vách núi vì cười.
Họ không có lấy nửa phương tiện leo núi, hoàn toàn là cách leo chuẩn bị ngã chết bất cứ lúc nào, thế nhưng vẫn có tâm trạng thi thoảng tán gẫu đôi câu, đủ thấy vách đá cũng chẳng khó trèo lắm – bởi vì ngọn núi này rất sạch sẽ.
Đừng nói đám quái thú khổng lồ ăn tươi nuốt sống kia, dọc đường ngay cả sinh vật nhỏ hoang dã bình thường cơ hồ cũng không gặp mấy con, rắn và thằn lằn trong bụi cỏ rất khó tìm, chỉ thỉnh thoảng có vài con sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276665/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.