Sâu bên trong tòa chung cư cao cấp hạng sang, căn chung cư rộng đến nỗi không ai có thể tự tin tham quan được hết nơi này. Một mùi thuốc khử trùng bốc lên, thi thoảng nồng đậm, lúc lại thoang thoảng.
“Cô ấy không sao chứ?”
“Bị chấn thương vùng đầu, chân tay xây xát nhẹ, không đáng lo ngại nhưng phải nghỉ ngơi và uống thuốc điều độ.”
Bác sĩ mặc chiếc blouse trắng, cổ còn đeo ống tai, bút còn kẹp trong túi áo. Bà đẩy gọng kính nghiêm khắc trả lời.
“Thật may mắn. Tôi còn tưởng cô ấy có vấn đề gì rồi.”
Bác sĩ lắc lắc đầu rồi thở hắt ra, bà nhìn người phụ nữ trên chiếc giường lớn rồi quay lại nhìn đối phương, đôi mắt lộ vẻ lo lắng nhưng giọng nói lại không chắc chắn. “Không hẳn.”
“Ý của bác sĩ là sao?” Đỉnh điểm của sự quan tâm dồn qua lời nói.
“Vết thương không nặng, nhưng đầu lại bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng bên trong, vùng sọ bị chấn thương. Trong thời gian tới rất có thể cô ấy sẽ phải mang những di chứng nặng nề về nhận thức.” Vừa nói bà vừa cất lại đồ đạc vào va-li của mình.
Người đó im lặng hồi lâu, mắt nhìn cô gái vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường. “Bác sĩ nói vậy...có nghĩa cô ấy rất có thể bị ngốc ư?”
Vừa nghe xong bà ta đã bật cười, vỗ lấy vai người đối phương, giọng nói này vừa mang cho người ta chút hy vọng, lại vừa mang cho người ta chút lo sợ của thất vọng. “Không nặng đến vậy. Chấn thương ở dạng nhẹ, cô ấy có thể có thể chỉ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774214/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.