Bước chân ra khỏi giường, Tố Tố mơ hồ đi vòng quanh căn phòng với hy vọng tìm lại được mẩu ký ức quen thuộc nào đó với chồng mình trong căn phòng nhưng không có hiệu quả gì cả. Cô còn chưa từng nghĩ mình sống ở đây. Đặc biệt là nơi này không có một chút đồ vật hay thứ gì đó liên quan đến cô.
Khuôn mặt ngây dại nhìn khắp xung quanh, Tố Tố dừng chân bên tủ kính lớn chứa rất nhiều huy chương quý báu của Lưu Luân, bên trong có cả ảnh của anh. Một người đàn ông trẻ trung nhưng lịch lãm, tất cả ảnh của anh đều mặc những trang phục chạy theo xu hướng. Không cầu kỳ, riêm rúa càng không lộ vẻ trân trân của giản dị. Mọi bức ảnh đều được đóng khung nhỏ. Số chung đều là ảnh mà Lưu Luân đang đứng trên sàn diễn.
Bằng chứng nhận có rất nhiều, những dòng chữ khắc ở đó cho cô nhận ra được một điều. Chồng của cô tên là Lưu Luân.
“Sao vậy?”
Từ khi nào Lưu Luân đã đứng ở phía trước cánh cửa, anh dựa người vào khoanh tay trước ngực nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ yêu thương.
Tố Tố giật thót mình lui lại, cô đã nhìn những thứ này, liệu Lưu Luân có tức giận không? Không hiểu vì sao nhưng khi đối diện với Lưu Luân cô lại thấy bản thân mình đang nhớ đến một người không tồn tại. Một áp lực từ đó tỏa ra khiến cô sợ hãi.
Lưu Luân không nhận được câu trả lời thích ứng liền đi tới đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn chiếc tủ kính cao và rộng đó. Tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774215/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.