Trời đổ mưa rào giá buốt. Chân trần chạy ra khỏi khách sạn lớn, mảnh thủy tinh găm vào chân ngày một chảy nhiều máu. Triệu Đình Đình thất thần đi chậm lại, chân của cô đau đến nỗi không thể bước thêm nữa. Kết hợp với vị trí bong gân chưa lành hẳn, cô sắp khụy xuống đất đến nơi rồi.
Lục Niên đã chết trong trận hỏa hoạn đó. Cậu ta thực sự chết rồi, cô không thể nghe thấy tiếng gọi Đình Đình phiền phức từ cậu ta, cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt mỗi khi cô lớn tiếng. Không thể nhìn thấy cậu ta pha trò mỗi khi muốn làm cô vui bằng những hành động trẻ con...đến cuối cùng, người hết lòng với cô tại biệt phủ Sở gia chỉ có mình Lục Niên, vậy mà cô không sớm nhận ra được điều đó. Cô đã để vụt mất khỏi tay mình một cậu thanh niên có trái tim chân thành để nhận lấy sự lạnh nhạt từ một người đàn ông. Cho đến sau này, mãi mãi...cô cũng không thể gặp lại cậu thanh niên ấy nữa.
Tóc bị ngấm nước bết dính vào gò má hồng, mi tâm nheo lại, đồng tử đẫm nước. Cô nặng lòng đưa tay lên vuốt tóc ngược ra phía sau, dưới ánh điện một khuôn mặt ngây thơ, non dại lộ ra. Dáng người mảnh khảnh khiến người khác chỉ muốn lập tức ôm vào lòng.
Sở Minh Thành không yêu cô, không thích cô. Anh thậm chí không giữ chân cô lại, mặc cô chạy qua những mảnh thủy tinh, máu theo bước chân của cô mà biến mất. Cô bây giờ đau lòng lắm, không biết anh có đau lòng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774213/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.