“Không trả lại được sao? Dù chỉ trả một ít?” Triệu Đình Đình nhăn mặt khóc thầm trong lòng, với đống đồ sộ này nếu bán đi cô có thể xây được vài căn biệt thự, cả đời không lo chết đói rồi. Nhưng một người bình thường như cô mang những thứ này trên người có bị coi là vịt xấu xí đòi hóa thiên nga không? Cô thậm chí chưa từng nghĩ trong đời được nhìn chúng trước mắt nữa kìa. Những thứ này cô dùng cả vạn kiếp như bây giờ cũng không thể mua nổi, sao có thể kiếm ra để trả lại cho Sở Minh Thành chứ.
“Vâng!”
“Cô nên làm gì đó với chúng hoặc quăng nó vào thùng rác nếu cô muốn.” Sở Minh Thành thản nhiên nói, với số đồ này không là gì đối với anh, huống chi chính anh là người đứng đầu khu thương mại, tất cả số đồ này không khác nào là của anh cả, chỉ là thích thì bán cho những người đàn bà thích ‘đổi đời’ mà thôi.
Quăng chúng vào thùng rác sao? Sở Minh Thành nói một cách thờ ơ không hề quan tâm. Nếu hắn ta giàu thì phải biết là ngoài kia có hàng triệu hàng tỷ con người vẫn nghèo nàn chứ? Hắn nói cô quăng vào thùng rác tùy ý như thể chúng không có giá trị vậy, mặc dù nó có thể giúp hắn sung tung cả đời nếu phá sản! Hay là hắn muốn quyên góp của cải cho ăn mày bằng cách giấu tên, ném vào thùng rác?
“Tôi sẽ lấy. Sau này tôi...có tiền thì trả lại anh.” Nói đến đây cô mất luôn dũng cảm nhìn vào mặt hắn, cô cúi mặt tránh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774126/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.