Tiễn Trần Hy Nhi ra đến cửa cô đã bị đám vệ sĩ bên ngoài ngăn cản, Triệu Đình Đình phẫn nộ muốn hét vào mặt họ thì bị cô bạn thân vỗ vai nháy mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt như nuốt trôi cục tức.
“Hy Nhi, nhớ phải đến thăm mình.” Cô đứng bên trong nhà vẫy tay ra hét lớn về phía Trần Hy Nhi, người đang quay lại nhìn cô ở khoảng cách mấy chục mét cổng Sở gia.
Cô thầm chửi những tên vệ sĩ đáng ghét này, tại sao đến cả việc tiễn bạn thân ra về cũng không cho chứ, đáng ghét y như chủ nhân của họ vậy.
“Oáp…” Cơn buồn ngủ lại đến, Triệu Đình Đình xoay lưng, đưa tay lên miệng ngáp dài một cái, mắt nhắm tịt lại đâm rầm vào bóng người phía sau.
Hựu Hựu cũng ngái ngủ đứng đó, đầu tóc rối bù, gương mặt ngờ nghệch, tay cầm con gấu bông màu nâu mới tinh. “Đình Đình, Đình Đình làm gì vậy?”
“Không có gì. Tôi đã ăn sáng rồi, lát đừng có gọi.”
“Hả...Đình Đình không gọi Hựu Hựu dậy sao?”
Mặc kệ âm thanh nhí nhéo phía sau, cô hất mặt đi qua bơ lời lời cậu ta nói ngoài tai. Đến trước cửa phòng mình cô lại nghe thấy anh thanh mở cửa phía sau, quay lại nhìn thì ra là Sở Minh Thành vừa bước ra khỏi phòng hắn.
Nhìn thấy Sở Minh Thành cô vội muốn vào phòng, mặt đỏ ửng lên không rõ lý do.
“Mặc vậy rất đẹp.”
Đôi chân cô chợt dừng lại giữa không trung, toàn thân cứng đờ. Sở Minh Thành vừa mở miệng khen cô ư? Khen cô mặc chiếc váy này đẹp?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774125/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.