Vương Diệu Linh bị một tên đầu vàng trong đó đập vào bay đi, té một cái nửa chết nửa sống, xương khớp toàn thân như rã rời. Cô ta vùng vẫy nhúc nhích nửa ngày, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng dậy, vừa ngầng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của Tiêu Nhất Thiên.
Thoáng chốc, mặt cô ta xám lại như màu gan lợn.
Tiêu Nhất Thiên bước dài đi về hướng của cô ta.
"Cậu, cậu đừng qua đây..."
Một phụ nữ trung niên như cô ta dám ở vùng ngoại thành này hung hăng tung hoành ngang dọc không sợ ai, vì cô ta dựa vào có được sự ủng hộ sau lưng của đám đầu vàng đó. Còn bây giờ đám đầu vàng đó bị thương cũng có, tàn phế cũng có, ngay cả người dẫn đầu cũng quỳ xuống với Tiêu Nhất Thiên rồi, lòng can đảm của cô ta sớm đã sợ đến bị bể nát hết rồi, đâu còn dám giống như trước đây, khoe khoang vênh váo ở trước mặt của Tiêu Nhất Thiên?
Đó không phải tìm đường chết sao?
Cô ta cảm giác đôi chân của mình bủn rủn, có xúc động muốn tè ra quần nhưng cố hết sức kiềm nén lại. Cô ta từng bước lùi về sau, rất nhanh, sau lưng đột nhiên thấy mát, đã lùi tới góc tường rồi.
Không thể lùi thêm được nữa!
Và lúc này, Tiêu Nhất Thiên đã đến trước mặt cô ta.
Thình thịch!
Trong tuyệt vọng, không đợi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, cả người cô ta đã hoàn toàn sụp xuống, nửa quỳ nửa ngồi, đưa tay nắm lấy quần của Tiêu
(Sói Vương Bất Bại)
Nhất Thiên, cầu xin anh: "Cậu Tiêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1697865/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.