Mười phút sau.
“Được rồi."
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, cười nói: "Bố, bố nghỉ ngơi trước một chút đi,
không cần mang vớ"
"Ừm."
Tô Thanh Cường gật đầu.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tô Tử Lam: "Vợ ơi, em đổ sạch nước rửa chân đi. Ngày mai anh sẽ đi mua chút thuốc bắc để trở về dùng nước
thuốc cho bố ngâm chân"
"Thuốc bắc?"
Tô Tử Lam sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Dùng nước thuốc ngâm chân sẽ tốt với chân
của bố hơn."
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Tử Lam đứng ngây ra đó cả nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, chân mày nhíu chặt lại. Trong lòng lại thầm nói cứ làm giống như thật vậy, chẳng lẽ trước đây anh từng học xoa bóp, là một thợ xoa bóp chuyên nghiệp thật sao?
Trải qua nửa giờ xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đã hiểu một chút về tình trạng tàn tật của Tô Thanh Cường. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin có thể giúp cho ông ấy khôi phục lại như ban đầu, đứng lên một lần nữa.
Dùng nước thuốc ngâm chân có thể làm tan máu bầm, quá trình xoa bóp
cũng rút ngắn từ nửa tháng xuống còn mười ngày. Sau đó, lợi dụng huyệt thuật để châm cứu, tối đa tầm khoảng hai mươi ngày đã có thể khiến cho hai chân của Tô Thanh Cường khôi phục lại tri giác.
Còn việc đứng lên đi bộ thì có lẽ cần khoảng một hai tháng nữa mới
được.
"Mẹ, mẹ tìm con sao?"
Trong phòng bếp, Liễu Như Phương đang thái thức ăn. Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1697849/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.