Chương trước
Chương sau


Tàn nhưng không phế, thanh đao trong tay Dương Đình Nghệ vậy mà bạt một đường đao bá tuyệt chém về hướng Kiều Công Tiễn khiến hắn sợ hãi đến ba hồn bảy vía muốn tan biến, Bá Phong Tuyệt Thiên Trảm đao pháp uy lực có chút đáng sợ nhưng vẫn chưa thể khiến một tên bát cấp như Kiều Công Tiễn phải e dè mà hắn chính là kinh hãi vì thanh đao mà Dương Đình Nghệ sử dụng…

...gã

...vậy mà sử dụng đến nó …

… Tĩnh Hải Quân ma binh…

… Nam phương đệ nhất tà binh...

TUYỆT SÁT ĐAO!!!

Không kẻ nào biết Tuyệt Sát Đao từ đâu xuất hiện mà chỉ biết rằng từ khi mảnh đất của người Việt bị vó ngựa phương bắc dày xéo thì Tuyệt Sát Đao cũng từ đó xuất hiện, thanh thần binh này cùng uy lực kinh thiên của nó đã dấy lên không biết bao nhiêu cuộc tranh dành đẫm máu, ngàn năm qua tại Tĩnh Hải Quân này cao thủ tuyệt đỉnh có thể bắt tới tay Tuyệt Sát Đao rất rất nhiều thế nhưng kẻ có thể chính thức sở hữu thần đao lại chưa từng có một ai… hai chữ Tuyệt Sát không chỉ để gọi chơi.
Thần đao chính là ma đao, Tuyệt Sát Đao không chỉ gϊếŧ cả đối thủ mà còn gϊếŧ cả kẻ cầm đao, thôi động uy lực của ma đao chính là dẫn nhập ma ý vào linh hồn để rồi bất cứ kẻ nào sử dụng Tuyệt Sát Đao cũng không thoát khỏi cảnh bị ma hóa thành một ma đầu chỉ biết đến gϊếŧ chóc... ma đầu cùng ma đao thiên hạ khó có đối thủ, không lần nào ma đầu xuất thế mà không cần đến sự xuất hiện của siêu cấp cao thủ đến từ phương bắc mới có thể dẹp yên, ba chữ Tuyệt Sát Đao dần dà cũng được liệt vào danh tự cấm kỵ.

Tuyệt Sát Đao từ lâu đã không xuất hiện vậy mà không ngờ hôm nay lại nằm trong tay Dương Đình Nghệ, uy lực của thanh ma đao này không thể nghi ngờ là tuyệt đối khủng bố… Nói thì nói, Kiều Công Tiễn sẽ không ngồi chờ chết, hắn sợ hãi Tuyệt Sát Đao nhưng lại càng sợ chết hơn và chính vì thế đường quyền của hắn lại càng hung bạo hơn bao giờ hết, chỉ có trấn sát Dương Đình Nghệ ngay lập tức mới có thể kết thúc mọi chuyện.
Cao thủ so tài chỉ cần một chiêu, hai tên võ giả đều biết thành hay bại đều ở một kích này chính vì thế đều mang tâm lý liều chết mà đến, kình lực khủng bố chấn nát đại địa, đao khí mãnh liệt chấn động không gian.

“Phốccc!!!”

“Bànhhh!!!”

“Phanhhh… Phanhhh…”

Máu tươi vũ loạn hư không, bóng hình đầu tiên bắn ra như một huyết cầu không ngờ lại là Kiều Công Tiễn, hơn đối phương đến hai cảnh giới thế nhưng hắn giờ đây lại hết sức thê thảm với hàng nghìn đạo vết thương từ đầu đến chân đang phun huyết, Tuyệt Sát Đao đao khí quả nhiên là vô cùng cường mãnh đến thân thể cứng rắn như bàn thạch của Kiều Công Tiễn cũng dễ dàng bị xuyên thủng, tuy trọng thương nặng nề nhưng sắc mặt của kẻ phản bội lại không hề suy yếu mà trái ngược lại vô cùng hưng phấn…
“... Xích... Thiết... Giáp...”

Dương Đình Nghệ một đao đập bay đối thủ hết sức uy dũng vậy nhưng vị Tiết Độ Sứ đương thời cũng vô lực ngăn chặn đường quyền của Kiều Công Tiễn… đầu lâu vỡ nát, trước ngực bị đào ra ba huyết động xuyên thủng từ trước ra sau hết sức kinh dị, vị cao thủ lục cấp mang theo ý tưởng lớn lao đã sớm chết đi nhưng có lẽ vì không cam lòng mà lời nói sau cùng vẫn còn vang vọng trong thiên địa…

Phải chết là không nghi ngờ nhưng Dương Đình Nghệ tin tưởng một đao của mình có thể chẻ đôi Kiều Công Tiễn ra làm hai phần nhưng đáng tiếc người tình lại không bằng trời tính, không ngờ đằng sau lớp áo của tên phản bội lại là một kiện bảo vật của Nam Hán - Xích Thiết Giáp… Tuyệt Sát Đao uy mãnh những kẻ cầm đao đã sức cùng lực kiệt, Dương Đình Nghệ không thể bổ xuyên thần giáp chỉ bằng một chém.
“Ầmmmm!!!”

“Hừ!”

Nặng nề rơi xuống một tòa lầu ngổn ngang, Kiều Công Tiễn nhìn đến cỗ thi thể không đầu ở phương xa mà hừ lạnh đầy giận dữ, đến khi chết đi mà thân xác của Dương Đình Nghệ vẫn một mực không ngã và trong tay gã vẫn như cũ nắm chặt lấy Tuyệt Sát Đao thật khiến hắn khó chịu vô cùng…

… làm người…

… ai cũng muốn trở thành anh hùng…

… Kiều Công Tiễn cũng muốn trở thành anh hùng nhưng... ‘hắn sợ’…

Ngay khi biết đến những tồn tại chí cực trên cao mà can đảm của tên thiên tài Kiều gia đã tan tành thành mây khói... sợ hãi người phương bắc là thế nhưng Kiều Công Tiễn lại càng ghen tị với Dương Đình Nghệ hơn khi tất cả những gì hắn không có can đảm để mà tưởng tượng lại cứ thế bị chủ tử làm ra đến… tham lam, nhỏ mọn, tham sống sợ chết là ba đức tính ‘cao cả’ làm ra một Kiều Công Tiễn lưu danh sử sách.


“Khốn khϊếp! Kiều Công Tiễn ngươi là đồ súc sinh! Gϊếŧ! Gϊếŧ hắn báo thù cho chúa công!”

“Gϊếŧ hắn, diệt sạch Kiều gia…!”

“… …”

Đột nhiên dị biến phát sinh, đầy trời bóng đen phủ xuống, từng tên một nhìn đến thảm trạng của Dương Đình Nghệ mà phẫn hận quay sang Kiều Công Tiễn gào thét, ba nghìn tên sát thủ sáu nghìn con mắt trợn trừng găm đến Kiều Công Tiễn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn khiến tên phản bội biến sắc, tử sĩ của của Dương Đình Nghệ vậy mà đến rồi.

“Tôn lão! Thình cầu cứu tại hạ một mệnh!”

Biết thương thế quá nặng không thể chống lại ba nghìn tên sát thủ vây hãm nên Kiều Công Tiễn chỉ còn cách cầu cứu một hình bóng vô hình trong hư không, một kẻ sợ chết như hắn để mà có can đảm làm phản thì dĩ nhiên phải có kẻ chống lưng.
“Phế vật, chỉ một tên lục cấp cũng có thể khiến ngươi ra nông nổi này, Chúa Thượng nếu biết nghĩa tử của mình phải nhờ đến Xích Thiết Giáp mới có thể thắng thảm một kẻ thua đến hai cấp độ tu vi thì không biết có hối hận vì thu nạp ngươi không nữa?!”

Một lão già bước ra hư không nhìn đến Kiều Công Tiễn khinh bỉ nói, ngay từ thuở đầu lão đã phản đối Chúa Thượng thu nhận một kẻ ngoại lai ở phương nam làm nghĩa tử và ban cho võ học nên chưa bao giờ vừa mắt với kẻ trước mặt mình.

“Tôn lão thứ tội, ta không lường trước được Dương Đình Nghệ vậy mà nắm giữ Tuyệt Sát Đao thanh tà đao này, chỉ cần Tôn lão giúp ta giải quyết ba nghìn tên tử sĩ này thì Tĩnh Hải Quân đã coi như là món đồ trong túi nghĩa phụ đại nhân.”

Kiều Công Tiễn cắn răng cúi đầu nói, hắn đương nhiên biết lão giả này chưa từng ưa thích mình nên có nói gì cũng vô dụng, hiện tại dùng lợi ích của Chúa Thượng cũng là Nam Hán hoàng đế mới có thể đánh động lão và quả thật Tôn lão cho dù ghét bỏ hắn cũng không dám quá phận.
“Hừ… về sau để xem Chúa Thượng trừng phạt ngươi thế nào!”

Tôn lão liếc mắt đến Kiều Công Tiễn nói rồi quay sang phía đám tử sĩ đang lao đến, ba nghìn bóng đen phủ đầy không gian trước mặt với lão cũng chỉ là một lũ ô hợp không đáng nhắc đến.

“Các ngươi đã là mang trên mình hai chữ tử sĩ thì để bổn lão giúp các ngươi đoàn tụ với chủ tử ở bên kia thế giới đi thôi!”

“Ngũ Tuyệt Cuồng Quyền - Thương Long Cuồng Chiến!”

Nếu quyền thuật của Kiều Công Tiễn chỉ thuần túy là sự hung mãnh lấy thịt đè người thì quyền thuật của lão giả họ Tôn đã có sự khác biệt lớn lao khi nắm đấm của lão là sự kết hợp giữa hung bạo và uyển chuyển một cách khôn lường.

“Phanhhh!!!”

Đại địa nổ tung sau một cú dậm nhảy, thân hình lão giả đột ngột biến mất làm ba nghìn tên tử sĩ rùng mình, tốc độ của lão vượt qua giác quan của chúng quá nhiều lần khiến những kẻ mạnh nhất cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một hình bóng lướt qua và hết thảy tử sĩ do Dương Đình Nghệ nuôi dưỡng cũng không phải đợi quá lâu để có thể gặp mặt chủ tử…
“Oànhhhh… Oànhhhh… Oànhhhh… Oànhhhh…”

Một rồi mười… mười rồi trăm… trăm rồi ngàn, một bức tranh tuyệt sắc với điểm nhấn là hàng nghìn đóa hoa đỏ tươi được tạo ra giữa đất trời, thực lực quá đỗi chênh lệch khiến ba nghìn tên sát thủ đáng thương chỉ có thể bất lực nhìn đến đầu mãnh thú hung tàn oanh sát từng người một…

… một tên một đấm, chỉ cần đến vài nhịp thở là đủ để lão giả họ Tôn quét qua toàn bộ đám tử sĩ và đến khi bàn chân lão trở lại bên cạnh Kiều Công Tiễn thì sau lưng lão đã là trọn vẹn ba nghìn đám huyết vụ tanh tươi… không kẻ nào có thể tránh thoát và cũng không kẻ nào có thể có ân huệ được toàn thây, kình lực khủng bố của một tên cửu cấp đỉnh cao oanh phá hết thảy mọi thứ thành phấn vụn.

“Ực!”

Nhìn đến thảm trạng của đám tử sĩ mà Kiều Công Tiễn phải nuốt một ngụm nước bọt, hắn biết lão giả này lợi hại nhưng không ngờ thực lực của lão lại kinh khủng đến vậy, tuy là Kiều Công Tiễn lúc toàn thịnh có thể đơn giản giải quyết ba nghìn tên sát thủ này nhưng hắn tự nhận vẫn còn kém xa lão giả này.
“Bằng tất cả biện pháp phải nhanh chóng nắm giữ Tĩnh Hải Quân, Dương Đình Nghệ bên dưới còn đó không ít bộ tướng, chúng nhất định sẽ không để yên cho một kẻ phản bội như ngươi ngồi ở vị trí Tiết Độ Sứ!” Tôn lão giả âm trầm căn dặn.

“Lão nhân gia ngài cũng quá cẩn thận, đầu quân cho Dương Đình Nghệ thời gian qua ta đã nắm rõ thực lực của đám bộ tướng dưới trướng gã, chúng xa xa còn chưa đủ khả năng làm nên trò trống gì!”

Kiều Công Tiễn vỗ ngực tự cao, sau khi Dương Đình Nghệ ngã xuống thì hắn tự tin thực lực cùng bản lĩnh của mình hiện tại không kẻ nào có thể địch lại ở Tĩnh Hải Quân này.

“Ngu xuẩn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn… ngươi chỉ là một tên Cường Giả bát cấp đã coi khinh thiên hạ thì thử hỏi sau có thể làm việc lớn? Dương Đình Nghệ tuy thực lực không quá mức xuất chúng nhưng bộ tướng của hắn tuyệt đối trung thành và tràn đầy nghĩa khí, ngươi tuyệt đối không được chủ quan để rồi làm hỏng đại kế của Chúa Thượng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.