... Xác chết như núi, máu chảy như sông... chiến tranh... loạn thế...
... Anh hùng... từ đó sinh ra...
.........................
... Hơn nghìn năm trước...
"OANHHH... OANHHH..."
Đất trời chất động, chằng chịt vết nứt lan tràn trên đại địa kéo theo hàng loạt lầu các xa hoa sụp đổ, chỉ qua một nén nhang mà gần như toàn bộ khối kiến trúc được xây dựng công phu và cũng là biểu tượng cho quyền lực tối thượng của vùng đất này bị chôn vùi.
Tĩnh Hải Quân thủ phủ, Tiết Độ Sứ tư dinh cứ thế bị người ta san bằng.
"Khục... khục... Kiều Công Tiễn, tên khốn kiếp ngươi không ngờ đã bước lên một bước này, trước giờ ngươi che giấu đủ sâu đấy!"
Một bóng hình chật vật chui ra từ đống đổ nát, đó là một gã đàn ông trung niên khoác trên mình bộ cẩm phục rách nát nhưng không thể che dấu được sự quý phái trang trọng, ba chữ Tiết Độ Sứ vẫn còn lờ mờ trước ngực biểu thị thân phận của gã đàn ông này...Tĩnh Hải Quân Tiết Độ Sứ - Dương Đình Nghệ chính là gã. Đối diện với Dương Đình Nghệ lúc này là một gã khổng lồ cao to đến dọa người, toàn thân hắn là cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập sức mạnh chứng tỏ là một tên cuồng nhân luyện thể hàng thật giá thật, nhìn khung cảnh tiêu điều xơ xác của khối kiến trúc trước mặt thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là tác phẩm do hắn gây ra... Phong Châu hào trưởng, Tiết Độ Sứ thủ hạ số một - Kiều Công Tiễn là danh tính của hắn
"Haha... Người không vì mình thì trời tru đất diệt, đại nhân ngài tuy có ân với ta nhưng chức Tiết Độ Sứ kia thì xin lỗi chỉ dành cho kẻ mạnh, ta mạnh hơn ngài nên ba chữ Tiết Độ Sứ hẳn phải là thêu trên ngực áo ta mới phải, tốt hơn hết là đại nhân nên giao ra Tiết Độ Sứ thủ ấn trước khi Kiều Công Tiễn ta mất đi kiên nhẫn.”
Kiều Công Tiễn ồm ồm nói như sấm rền, khí tức khủng bố ép đến làm Dương Đình Nghệ bị ép đến phun huyết, đến giờ mới nhìn rõ thấy nơi ngực trái cũng là vị trí trái tim của vị Tiết Độ Sứ là một vết lõm sâu hình nắm đấm và gã cũng thật may mắn vì nếu quả đấm kia mạnh thêm một chút thì Tĩnh Hãi Quân chắc chắn phải đổi chủ ngay tức khắc. “Không ngờ ngươi lại thèm thuồng chức vụ Tiết Độ Sứ chức này đến vậy? Bằng thực lực của ngươi sao không hợp lực với ta đưa Tĩnh Hải Quân hay dân tộc ta thoát ra khỏi cảnh lệ thuộc trong tay người phương Bắc, Nam Hán đang phải phân tán lực lượng phòng ngừa đám lang sói xung quanh chinh là cơ hội để chúng ta lấy về những thứ đã đánh mất quá lâu.”
Dương Đình Nghệ miệng trào máu tươi gào lên, gần nghìn năm trước Tần Thủy Hoàng xua quân thôn tính phương nam trong đó có lãnh địa của người Việt vẽ nên một bức tranh đen tối trong lịch sử dân tộc, trong bức tranh đen tối tưởng chừng không có điểm dừng ấy thi thoảng có những điểm sáng là các cuộc khởi nghĩa của các bậc tiền nhân... vậy nhưng... không một điểm sáng nào có thể phá vỡ bức tranh đen tối kia mà nguyên nhân đơn giản bởi vì chưa hội đủ ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa… … thời cục biến chuyển, chiến tranh nối tiếp chiến tranh, hiện tại phương Bắc đang trong thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc đầy rối ren chính là thời điểm không thể phù hợp hơn để đứng dậy dành lấy hai chữ ‘độc lập’ thiêng liêng.
“Hahaha… Dân tộc? Lệ thuộc? Với Kiều Công Tiễn ta thì lợi ích là quan trọng nhất, làm vua một nước oai phong thật đấy nhưng đối với ta thì một cái Tiết Độ Sứ giống như một vị vua không ngai lại hấp dẫn hơn nhiều, bản thân ngài cũng hiểu chúng ta tuy bên ngoài oai phong chỉ cần một cái phất tay cũng có thể quyết định sinh tử của hàng vạn con người nhưng trước mặt những tồn tại chí cực kia lại nhỏ bé không khác những con kiến là bao… chúng ta… chỉ là những con cờ trong bàn cờ của họ...”
“... ngàn năm trước Thục Phán vì gϊếŧ đại tướng Đồ Thư cùng mấy chục vạn quân Tần mà bị Chí Tôn Các cao thủ truy sát gắt gao đến nỗi cho dù Long Chủ có ra mặt cũng không thể vãn hồi…” “... Kiều gia ta vẫn còn lưu giữ đầy đủ tư liệu về cuộc chiến kinh thiên động địa của Đông Phương Vô Địch cùng Long Chủ khi ấy và ta tự nhận mình là một kẻ sợ chết… Phi Long Các tháo lui, Thục Phán thân vẫn hồn vong chính là vết xe đổ... Chí Tôn Các là không thể địch và Đông Phương Vô Địch là không có đối thủ nên tự do dân tộc hay cái chó má gì đó tốt nhất đại nhân ngài nên bỏ đi thì hơn…”
Kiều Công Tiễn cười nói, hắn nhìn đến bầu trời phương bắc mà thầm cảm thán không thôi, những dòng chữ miêu tả sự bá đạo cùng mạnh mẽ đến cùng cực của Đông Phương Bất Bại do Kiều gia lão tổ ghi chép lại cứ như đang nhảy múa trong đầu hắn càng khiến hắn thêm tin tưởng hơn vào quyết định của bản thân.
“Tham niệm luôn là thứ đáng sợ, ngươi chỉ là đang tìm cái cớ để biện minh cho hành động đáng khinh bỉ của mình, muốn có Tiết Độ Sứ thủ ấn thì cứ bước qua xác Dương Đình Nghệ này đi rồi tính.” Dương Đình Nghệ khuôn mặt vặn vẹo nói, thương thế của vị Tiết Độ Sứ cực độ nghiêm trọng nhưng khí thế của một tên Cường Giả lục cấp vẫn chưa từng suy giảm mà ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ… gã… là thiêu đốt cả sinh mệnh của bản thân mình nhằm đổi lấy chút ít lực lượng cuối cùng.
“Khặc khặc… Dương đại nhân không ngờ vì bốn chữ tự do dân tộc lại có thể quật cường đến vậy, có điều ngài nghĩ là bằng chừng đó lực lượng có thể san bằng khoảng cách giữa lục cấp và bát cấp sao?”
Nhìn thấy Dương Đình Nghệ vùng vẫy mà Kiều Công Tiễn cuồng tiếu cười một cách sảng khoái, có thể hành hạ kẻ thường ngày ra lệnh cho mình thật sảng khoái làm sao, kỳ thật ẩn nhẫn đằng sau làm thủ hạ cho Dương Đình Nghệ cũng là mưu kế của Kiều Công Tiễn vì hắn biết chủ tử của mình là một kẻ có dã tâm không nhỏ, càng thân cận càng tiếp xúc được với nhiều bí mật, Kiều Công Tiễn rốt cuộc phát giác Dương Đình Nghệ muốn đưa Tĩnh Hải Quân thoát ra khỏi tầm khống chế của Nam Hán từ đó mang lại tự do cho người Việt… … cho dù là lý do sau cùng là gì đi nữa thì Dương Đình Nghệ nhất định cũng phải làm phản Nam Hán mà cái chết của đám tướng lĩnh cũng như Thứ Sử do triều đình phái đến chính là minh chứng quyết tâm của Dương Đình Nghệ…
Dẹp bỏ vị Tiết Độ Sứ tự phong, quy thuận Nam Hán qua đó đưa Tĩnh Hải Quân trở về dưới sự khống chế của người phương bắc để danh chính ngôn thuận ngồi lên chức vụ Thứ Sử Tĩnh Hải Quân là mục đích của Kiều Công Tiễn, trở thành một vị vua ngầm và thỏa thích vơ vét tài nguyên trong châu với một kẻ hám lợi như hắn không nghi ngờ gì là quá đỗi hấp dẫn.
“Như ta đã nói, muốn có Tĩnh Hải Quân cứ bước qua xác của ta trước đã!” Dương Đình Nghệ cười gằn nói, toàn thân gã hiện tại căng tràn lực lượng như một quả boom chực chờ để bùng nổ bạo phát ra chí cực lượng lượng. “Hahahaa… Tuân mệnh tướng quân!”
“Phốc… Bànhhhh… Bànhhhh… Bànhhhh”
Nhanh như đạn pháo, mạnh như một đàn trâu rừng điên dại, Kiều Công Tiễn thân hình khổng lồ tưởng chừng sẽ chậm chạp nhưng lại nhanh đến không tưởng, bằng sức mạnh tương đương quái vật của mình mà hắn húc bay tất cả những chướng ngại vật trước mặt mình như một mũi khoan không thể cản phá, mười nhịp thở là quá đủ để Dương Đình Nghệ cảm giác được cuồng phong cắt qua mặt mình và gã biết… đối thủ đã đánh đến rồi.
“Ngũ Tuyệt Cuồng Quyền - Tứ Tận Nhị Tuyệt!”
Dậm một bước cuối cùng tiếp cận đến đối phương cũng là lúc Kiều Công Tiễn tung quyền, đường quyền của tên Cường Giả bát cấp chủ tu luyện thể là cực độ mãnh liệt như từng cú vồ của cự thú hung tàn. “Oanhhh… Oanhhh... Oanhhh... Oanhhh… “
Hai tay bốn đấm, một cái chớp mắt là thời gian mà Kiều Công Tiễn bộc phát hết thảy lực lượng tung ra bốn đấm vào bốn yếu điểm trên thân thể đối thủ trước mặt, kình lực cực độ khủng bố áp lên đầu quyền chẳng khác nào bốn ngọn núi lớn đập đến Dương Đình Nghệ.
Ngũ Tuyệt Cuồng Quyền là bộ quyền thuật dùng để gϊếŧ người, một bộ năm thức đều là sát chiêu trong sát chiêu được sáng tạo ra nhằm dồn đối thủ vào chỗ chết, thức thứ năm Tứ Tần Nhị Tuyết chính là chiêu thức cuối cùng và cũng là hung ác nhất khi kình lực không chỉ thuần túy là lực lượng mà còn được thôi động theo một cách thức quỷ dị khôn cùng, kình khí từ đường quyền vận chuyển theo hình xoắn ốc như vạn vạn cơn lốc nhỏ vặn nát hết thảy những gì cản đường phía trước nắm đấm, Dương Đình Nghệ mà trúng một quyền này chắc chắn phải chết không thể chết hơn. “Ngũ Tuyệt Cuồng Quyền của Cuồng Sư? Thì ra người từ đầu đã là con chó của Nam Hán, nhận giặc làm cha đáng tội chết muôn vạn lần!”
“Bá Phong Tuyệt Thiên Trảm!”
Dương Đình Nghệ hai mắt trợn trừng gầm gừ, gã đương nhiên nhận ra quyền thuật mà Kiều Công Tiễn sử dụng là bổn mạng võ học của một viên bộ tướng dưới trướng Nam Hán đại vương là Tôn Đức Uy, phẫn nộ tột độ vì tên thuộc hạ phản bội không chỉ vì lòng tham nhất thời mà từ sớm đã nhận giặc làm cha khiến Dương Đình Nghệ không một chút chần chừ xuất sử hết thảy lực lượng còn sót lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]